XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-01-02 14:14:02
Lượt xem: 84

Tiểu Lão Hổ đột nhiên có rất nhiều bạn, mà hắn cũng phát hiện ra những người từng đánh nhau với hắn kỳ thật cũng không có gì đáng ghét. Bọn họ mà đào được một củ khoai trong ruộng thì sẽ nướng chín và vẫn nhớ phần cho hắn một chút, cảm tạ hắn cho bọn họ thịt ăn.

Tiểu lão hổ cảm thấy thế giới của hắn rộng lớn hơn, nhưng lời hắn nói lúc này lại không thể cương quyết như lúc trước. Hắn không còn nói hắn chắc chắn sẽ khiến những người đó của Uông gia phải sống không bằng c.h.ế.t nữa. Hắn chỉ lén lặng lẽ nói với Trương Tiểu Oản, “Con có thể xin lỗi hắn nhưng con có thể không tha thứ cho bọn họ không?”

“Có thể.” Trương Tiểu Oản sờ sờ đầu hắn rồi lại dạy hắn một chút đạo lý hành xử theo hoàn cảnh.

Một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi nàng, hắn không phải một đứa nhỏ đơn giản mà hắn rất thông mình lại hiếu học, tiền đồ cực kỳ rộng lớn……

Nàng dẫn hắn lên huyện, vào thành không phải vì thế sao?

Một ngày nào đó hắn sẽ cất cánh bay xa nàng, mà trước đó nàng phải nuôi cho hắn một đôi cánh cứng rắn, để hắn bay được cao lại không sợ ngã xuống.

Nàng sinh hắn ra, dù hắn thành cái dạng người gì thì nàng đều phải phụ trách. Hắn là Tiểu Lão Hổ của nàng, mặc kệ dùng phương pháp gì nhưng nàng đều phải giúp hắn trở nên mạnh mẽ, không cần sợ bất kỳ thương tổn nào.

*******

Trương Tiểu Oản đổi phương pháp khác mà dạy dỗ Tiểu Lão Hổ, hiệu quả cũng thật tốt. Lúc hai mẹ con nàng cho rằng bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến Uông gia trong kinh thành kia nữa thì biến cố vẫn xảy ra.

Vào lúc chạng vạng ngày hôm nay mặt trời còn chưa xuống núi, Tiểu Lão Hổ đang đứng tấn, Trương Tiểu Oản đang ở trong nhà bếp làm cơm chiều thì bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng phi ngựa sau đó không bao lâu thì cửa nhà họ bị ai đó đập liên hồi.

Lúc Trương Tiểu Oản ra tới thì Tiểu Lão Hổ đã mở cửa, hắn đứng ở cửa kêu lên với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, mẫu thân, người kia của Uông gia tới……”

Nói xong Trương Tiểu Oản thấy Giang Tiểu Sơn đỡ Uông Đại lang vào cửa.

“Mau mau đóng cửa, tiểu công tử, mau mau đóng cửa……” Giang Tiểu Sơn trên người trúng tên vội vàng hô.

“Đóng cửa.” Trương Tiểu Oản liếc mắt một cái sau đó nhanh chóng chạy đến cạnh cửa cùng Tiểu Lão Hổ canh ở đó.

“Sao lại thế này?” Trương Tiểu Oản đóng cửa lại rồi nhìn về phía Uông Đại Lang trên người bị bắm ba mũi tên.

Uông Đại lang hình như vẫn tỉnh lúc này hắn liếc nàng một cái nhưng không nói gì.

Nhìn bộ dáng chỉ còn nửa hơi kia của hắn xong Trương Tiểu Oản chuyển mắt qua nhìn trên người Giang Tiểu Sơn. Lúc này nàng nghe thấy phía xa lại có tiếng ngựa phi đến. Nàng nhíu mày hỏi lại: “Sao lại thế này?”

Giang Tiểu Sơn lúc này đã bước nhanh đỡ Uông Đại lang vào trong nhà. Hắn nghe thấy lời này thì nói, “Gặp gỡ phải ngươi……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-109.html.]

“Những kẻ đang tới là địch hay bạn?” Trương Tiểu Oản đã dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Lão Hổ đi lấy cung tiễn.

“Là địch, bọn họ rất nhiều người, người của chúng ta bị g.i.ế.c không ít, công tử cũng g.i.ế.c vài kẻ trong đó nhưng vẫn……” Vẻ mặt Giang Tiểu Sơn như đưa đám, trên người hắn cũng bị thương nặng nên sau khi đỡ người đi một lúc thì hắn cũng nằm liệt trên đất thở gấp, cũng không còn sức mà nói nữa.

Uông Đại Lang cũng đang nặng nề thở phì phò, Trương Tiểu Oản bất chấp hắn có thể sắp c.h.ế.t hay không mà chỉ nhận lấy cây cung mà Tiểu Lão Hổ vừa nhanh nhẹn như con báo mang tới cho nàng sau đó vững vàng hỏi hắn, “Con muốn cùng mẫu thân đánh người hay muốn ở trong phòng?”

Hôm trước Uông Hoài Thiện mới cùng nàng đi núi sâu săn thú nên lúc này hắn không cần suy nghĩ đã đáp, “Cùng nương đánh người.”

Trương Tiểu Oản gật đầu, lúc này nàng đã không rảnh để nói chuyện. Nàng không hề do dự trèo lên thang cuốn đặt đầu tường, sau đó lập tức kéo cung.

Uông Hoài Thiện không hề kém nàng mà chạy tới một cái giá đỡ khác, rút mũi tên từ sau bao ra……

Trương Tiểu Oản ngắm ngắm số người thì thấy có năm tên……

Nàng híp mắt, b.ắ.n hai mũi tên một lúc, ba lần kéo cung nàng b.ắ.n sáu mũi tên lại tránh được hai mũi tên đối phương b.ắ.n đến. Nàng nghiêng người ngắm con trai bên cạnh, thấy hắn không có việc gì mới b.ắ.n hạ kẻ cuối cùng còn trên ngựa.

“Vút” một tiếng, mũi tên kia xé gió mà đi, kẻ trên ngựa bị b.ắ.n ngã ngựa sau đó bị con ngựa kéo đi một đoạn dài.

Con ngựa chạy đến cuối thấy có nhà ở không đi được nữa thì cũng biết phải vòng mà chạy như điên sang một hướng khác……

Lúc này trên đường chỉ còn ba cỗ t.h.i t.h.ể không bị ngựa lôi đi. Hai mẹ con liên thủ, qua chớp mắt đã b.ắ.n ngã 5 người từ trên lưng ngựa.

Trương Tiểu Oản không hạ thang cuốn mà sau khi xác định phía sau không có người đuổi theo nàng mới quay đầu nói với Tiểu Lão Hổ, “Con thấy rõ chưa?”

Uông Hoài Thiện quay đầu nhìn mẹ mình, chậm rãi đợi nàng nói chuyện.

“Không phải mẫu thân bảo con không được làm gì,” Trương Tiểu Oản khẽ nhúc nhích môi, dùng giọng chỉ có hai bọn họ nghe được mà nói, “Giống những kẻ không quen biết này, nếu không có quan hệ gì tới lợi ích của con thì dưới tình huống tính mạng bị đe dọa con có thể dứt khoát b.ắ.n tên g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ. Giống như khi gặp con mồi, không cần nghĩ nhiều mà phải ra tay thật chuẩn, mũi tên phải nhanh, cho dù c.h.ế.t người cũng được, có hiểu không?”

“Hiểu!” Tiểu Lão Hổ nói một chữ, trong ánh mắt đều là thần thái thông tuệ. Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười, sau đó nhắm mắt giấu hết nhuệ khí trong mắt rồi mới xuống thang cuốn.

Chờ tới khi xuống đất, vào phòng, dưới cái nhìn thẳng tắp của Uông Đại lang nàng lại cúi đầu vén áo thi lễ với hắn sau đó nhìn mặt đất nhàn nhạt hỏi, “Đại công tử có cần rút mũi tên không?”

“Ngươi biết b.ắ.n tên sao?” Uông Đại lang lạnh như băng mà nhìn nàng, chỉ có điều sắc mặt hắn ửng hồng chứng tỏ hắn hiện tại bị thương không nhẹ.

“Ta từng đi săn.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt đáp. Nàng không vội, nếu hắn không chống đỡ nổi thì cũng chẳng liên quan gì tới nàng.

Loading...