Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-02-25 22:19:08
Lượt xem: 30
Diệp Thư Hoa gật đầu, đã bắt đầu hối hận tại sao cô lại nghĩ ra chuyện đi chịu tội này, nhưng mẹ cô không cho cô có cơ hội lùi bước, trực tiếp cầm tay cô, xông thẳng chen vào đám người ở phía trước.
Đồng chí Vương Thúy Phân vẫn rất có kinh nghiệm, không ngừng có đồng hương đi ra từ hợp tác xã mua bán, người xếp hàng bên ngoài thì nắm lấy cơ hội, thấy có kẽ hở thì chen vào, cho nên nhìn rất dọa người, nhưng hiệu suất lại vô cùng cao. Chỉ chốc lát sau hai mẹ con các cô đã chen đến ngưỡng cửa, liếc mắt thấy hai đồng hương đi ra, mẹ con các cô lại chen vào.
Nhưng mà vào lúc Diệp Thư Hoa thấy được tình hình của hợp tác xã mua bán, không còn có một chút hứng thú nào đối với đồ bên trong này, bắt đầu đứng sau lưng mẹ, lơ đãng nhìn xung quanh.
Vốn dĩ Diệp Thư Hoa chỉ đang nhìn loạn xung quanh mà không có mục đích, không ngờ đến lại để cho cô phát hiện mục tiêu.
Đối diện xéo với hợp tác xã mua bán chính là bưu điện, lúc Diệp Thư Hoa liếc nhìn qua đó lại thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ bưu điện, hình như còn ôm một cái bọc rất lớn, có thể thấy thu hoạch rất phong phú nha!
DTV
Đời người chỗ nào cũng có thể tình cờ gặp nhau, thật cực kỳ giống tình yêu, Diệp Thư Hoa hưng phấn đến mặt đỏ rần, rất muốn nói với mẹ một tiếng sau đó đi ra ngoài đuổi theo "tình yêu" của mình. Không nghĩ đến mới vừa quay đầu lại, mẹ của cô đã không còn bóng dáng, bên trong hợp tác xã mua bán đông nghìn nghịt, một bóng lưng quen thuộc phấn đấu quên mình chen vào trong đám người.
Diệp Thư Hoa: "..."
Quá tốt, lần này không cần xin phép nữa!
Diệp Thư Hoa vui vẻ chen đi ra ngoài, ở bên ngoài, đồng hương của cô vô cùng hưng phấn nhường cho cô một con đường.
Trải qua hai lần khổ chiến xuyên qua "biển người", mái tóc được Diệp Thư Hoa chăm chút thắt đã sớm bị chen lấn không còn hình người nữa, vào lúc này cũng may không có điều kiện trang điểm, nếu không lông mi giả cũng bị chen rớt.
Cũng chính bởi vì không trang điểm, Diệp Thư Hoa mới không có cảm giác gì, còn xem mình là một tiểu tiên nữ lúc mới ra khỏi nhà, sau khi xuyên qua đám người ngay cả quần áo cũng không sửa sang, co cẳng đuổi kịp bóng lưng gầy gò nhưng cao lớn kia.
"Anh Tống...." Diệp Thư Hoa còn tưởng rằng cô và thanh niên trí thức Tống sẽ có một trận "tình cờ gặp gỡ" lãng mạn, kết quả người anh em này còn đi nhanh hơn đám người đội quân tóc dài dưới chân có gió kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-66.html.]
Diệp Thư Hoa chạy mấy bước cũng chưa đuổi kịp, dứt khoát vén đuôi sam hô to: "Tống Thanh Huy!"
Thật ra Tống Thanh Huy mơ hồ nghe được một giọng nói quen tai, thiếu chút nữa anh đã dừng lại, chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, lần trước ăn cơm ở nhà Diệp Tiểu Muội, nữ đồng chí này ngay cả liếc mắt cũng không nhìn đến anh, bây giờ sao có thể ở bên ngoài chào hỏi ngọt ngào với anh như vậy.
Nhất định là anh nghe lầm rồi, cho nên Tống Thanh Huy không chỉ không quay đầu lại nhìn thử, trái lại còn bước nhanh rời khỏi "hiện trường xảy ra chuyện".
Cho đến khi nghe được tiếng gọi "Tống Thanh Huy" mạnh mẽ vô cùng kia, rốt cuộc anh mới dừng lại, tràn đầy bất ngờ quay đầu lại: "Tiểu Muội.... Đồng chí Thư Hoa?"
"Là em nha." Diệp Thư Hoa đi mấy bước đến bên cạnh anh, vừa thở hổn hển vừa trách móc.
"Muốn chào hỏi anh thật sự không dễ dàng."
"Tôi còn cho rằng mình nghe lầm, cho nên mới không dừng lại." Tống Thanh Huy nở nụ cười dịu dàng giải thích, vừa lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ trước mắt.
Tất nhiên với hình ảnh mới của Diệp Tiểu Muội, người quan sát tinh tế như Tống Thanh Huy không thể bỏ qua, thậm chí ngay lập tức anh đã chú ý đến kiểu tóc rất khác so với người khác của cô.
Tiểu tiên nữ với kiểu tóc xinh đẹp đáng yêu lúc đầu đã biến thành một bà điên xốc xếch không kiềm chế được, hai b.í.m tóc thả trước ngực, bởi vì buộc chặt nên bình yên vô sự. Nhưng b.í.m tóc sau ót lại giống như cái ổ gà, mấy cọng tóc làm rối tỏa ra khắp nơi, làm cho cả người cô giống như một bà điên đang nổi khùng
Nhưng có khí chất "tôn vinh" kia của Diệp Tiểu Muội, lại không xấu chút nào, trái lại làm cho người ta có một loại cảm giác sinh động hài hước, nhất là phối với gương mặt đỏ ửng vì chạy nhiều kia, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au khẽ mở thở hổn hển, n.g.ự.c phập phồng...
Ngực? Tống Thanh Huy giống như bị kim đâm, nhanh chóng dời tầm mắt, vành tai đỏ ửng, bồi thêm một câu: "Xin lỗi."
"Không sao, em tha thứ cho anh." Diệp Thư Hoa hoàn toàn không phát hiện chỗ khác thường của anh, cô không than phiền nữa, bây giờ đang cực kỳ chăm chú nhìn Tống Thanh Huy... không, là cái túi lớn của Tống Thanh Huy.
Tống Thanh Huy dừng một chút, cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, trong nháy mắt đã biết sự nhiệt tình của Diệp Tiểu Muội là đến từ đâu.