Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 455
Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:43:27
Lượt xem: 16
Sở Hàm đột nhiên hiểu ra, Tống Thanh Huy là phần tử trí thức rất điển hình của niên đại này. Sau khi dựng nước, lãnh đạo đưa ra khẩu hiệu “Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời”, các đồng chí phụ nữ nhao nhao tham gia cương vị công tác, ôm cả công việc gia đình, đồng chí phụ nữ ở niên đại này có thể nói là thật sự có thể gánh nửa bầu trời. Chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, đàn ông, nhất là phần tử trí thức đều không còn nhiều tư tưởng chủ nghĩa đàn ông nữa, đàn ông và phụ nữ đều bình đẳng cùng tiến.
Cho nên theo Tống Thanh Huy, Tiểu Muội có ra nước ngoài bồi dưỡng hay không đều là chuyện của bản thân cô, anh có thể ủng hộ là tốt nhất, không muốn ủng hộ thì cũng không có tư cách phản đối.
Nhưng bất kể là suy nghĩ vì Tiểu Muội hay là suy nghĩ trên lập trường ngược lại, anh đều lựa chọn ủng hộ vô điều kiện.
Sở Hàm đoán không lầm, quả thực bất kể xuất phát từ phương diện nào, Tống Thanh Huy đều chưa từng muốn ngăn cản Diệp Tiểu Muội đi nước ngoài, chỉ là anh thật không ngờ sự ủng hộ của mình lại đổi lấy Diệp Tiểu Muội bặt vô âm tín, càng không ngờ bản thân anh lại nóng ruột nóng gan như vậy, tâm trạng liền có chút khó dằn.
Tống Thanh Huy tiếp tục đen mặt lại, Sở Hàm cũng như có điều suy nghĩ, Thẩm Tư Mặc đột nhiên ngoảnh lại, nhỏ giọng nói với cô: “Nếu như đổi lại là em, anh cũng sẽ dốc toàn lực ủng hộ.”
Sở Hàm kinh ngạc, rất nhanh đã phản ứng lại, chủ động đặt lên bàn tay đang đặt ở mặt bàn của anh ấy, cảm động nói: “Anh yên tâm, nếu như em đi nước ngoài nhất định sẽ gọi điện thoại định kỳ cho anh.”
Thẩm Tư Mặc gật đầu tỏ ý tin tưởng không nghi ngờ.
Tống Thanh Huy: ...
Mẹ nó chứ tan nát cõi lòng.
*
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-455.html.]
Tại nước Mỹ xa xôi, lần này Diệp Tiểu Muội đúng là còn oan hơn cả Thị Kính, cô tin tưởng tràn đầy vượt qua đại dương, giống như mọi người nghĩ, cảm giác mình đi nước ngoài là để ăn chơi hát lượn mở mang kiến thức, hoàn toàn không ngờ, ở nước Mỹ đừng nói là ăn beefsteak, bây giờ ngay cả hamburger cũng sắp không ăn nổi nữa, có thể gọi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi!
Ngẫm lại việc làm ăn mà cô và chị nữ chính hùn vốn đã ngày kiếm đấu vàng rồi, nhưng đến nước Mỹ, ngay cả một ngày ba bữa cũng sắp không ăn nổi, nghe có vẻ tuyệt đối không khoa học song đây cũng là sự thực, bởi vì lúc Diệp Tiểu Muội ra khỏi nước căn bản không mang theo kho bạc nhỏ của mình.
Diệp Tiểu Muội không phải người hẹp hòi, đời trước đi nước ngoài bình thường như cơm bữa cho nên vừa quyết định phải ra nước ngoài, cô đã rất có kinh nghiệm mang theo sổ tiết kiệm đến ngân hàng đổi đô la, để đảm bảo có thể ăn ngon uống đã ở nước Mỹ, cô phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt.
Bây giờ tỉ giá hối đoái nhân dân tệ đổi sang đô la không cao, Diệp Tiểu Muội không nói đổi hết tất cả tiền gửi ngân hàng nhưng chí ít cũng phải đổi dăm ba ngàn đô la, cô mới có thể yên tâm được.
Nhưng mà dự trữ ngoại hối của quốc gia eo hẹp, căn bản không cho phép đổi với mục đích cá nhân, Diệp Tiểu Muội kích động chạy đến ngân hàng, cuối cùng công cốc trở về, cả người đều rất phiền muộn cho nên đi tìm chú Vương trước.
Chú Vương nói với Diệp Tiểu Muội, vấn đề tiền nong không cần cô quan tâm, vé máy bay học phí và sinh hoạt phí đều có quốc gia bỏ ra, đến lúc đó sẽ có thầy cô dẫn đội, mỗi tháng sẽ cho bọn họ sinh hoạt phí cố định, cô chỉ cần yên tâm học tập là được rồi.
Cả đời Diệp Tiểu Muội lần đầu tiên được quốc gia bỏ tiền đưa cô đi nước ngoài chơi, cảm giác vô cùng tốt, thế là thực sự không quan tâm gì hết, đến ngày ra khỏi nước liền một người nhẹ nhàng lên máy bay - ngay cả sổ tiết kiệm cô cũng không mang, dù sao cũng không đổi được thành đô la, mang ra ngoài cũng chỉ giống như một tấm giấy vụn.
Sau đó đến nước Mỹ rồi, Diệp Tiểu Muội lĩnh được tiền sinh hoạt phí tháng đầu tiên từ chỗ giáo viên dẫn đội, mở phong bì ra xem, “cảm động” đến suýt nữa chảy cả nước mắt.
Hết cách rồi, quốc gia họ nghèo rớt mồng tơi mà, nhịn ăn nhịn tiêu rút ít tiền ra, sinh hoạt phí cũng kẹt ở tiêu chuẩn thấp nhất, Diệp Tiểu Muội muốn mua cái hamburger kẹp thịt an ủi mình cũng phải tính số tiền còn dư lại có đủ chống đỡ đến cuối tháng hay không.
Rõ ràng ở trong nước cũng có thể ăn ngon uống đã, ra nước ngoài lại lăn lộn tới mức này, oán niệm trong lòng Diệp Tiểu Muội hầu như đã phá tan chân trời, chú Vương cực lực thúc đẩy cô ra khỏi nước tất nhiên đã đứng mũi chịu sào – lần này chú Vương đã hại c.h.ế.t cô rồi!