Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 427
Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:42:33
Lượt xem: 13
Trí nhớ của Diệp Tiểu Muội từ trước đến giờ không tệ, nghe đến đó bỗng nhiên hiểu ra, "Chú là chú Vương?"
Tha hương gặp người bạn cũ, chú Vương ăn mặc trang trọng cũng không khỏi có chút kích động, rất vui mừng đánh giá Diệp Tiểu Muội, "Bây giờ Tiểu Diệp là sinh viên trường chúng ta nhỉ? Lúc đó chú đã cảm thấy vợ chồng các cháu khá lắm, có tu dưỡng có học thức, quả nhiên không nhìn lầm, Tiểu Tống đâu, cậu ấy học trường nào?"
Diệp Tiểu Muội không cẩn thận nghiên cứu chú Vương, vui cười hớn hở trả lời
Nói anh Tống ở Thanh Hoa, chú Vương nghe vậy vui vô cùng, liên tục nói mấy chữ "Tốt", mới lại quan tâm hỏi Diệp Tiểu Muội, "Tiểu Diệp cháu ở trường học nào? Khai giảng lâu như vậy cũng chưa từng gặp cháu."
"Cháu ở viện văn học."
"Khó trách." Chú Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại đột nhiên nhớ tới, "Đúng rồi, mấy ngày trước ở dạ hội đón tân sinh viên, không phải cháu cũng lên sân khấu biểu diễn sao?"
Gần đây Diệp Tiểu Muội được mọi người thổi phồng đến mức lỗ tai sắp đóng kén, cũng không có bị sự tán thưởng trong mắt chú Vương làm mụ mị đầu óc, còn có thể khá lạnh nhạt hỏi, "Làm sao chú Vương biết, chú cũng là giảng viên trường chúng ta à?"
Chú Vương cười không nói, đương nhiên nói: "Chú nhớ ngày đó cháu biểu diễn tiết mục gì mà -- hình như là đọc thơ diễn cảm, bài thơ nào nhỉ?"
Diệp Tiểu Muội chủ động nhắc nhở: "Là《 Khi ngươi già 》của Diệp Chi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-427.html.]
"Đúng đúng đúng, là thơ của Diệp Chi." Chú Vương ý tứ sâu xa gật đầu, "Bài thơ này viết rất hay, Tiểu Diệp cháu đọc diễn cảm cũng êm tai…"
Đang ôn chuyện, một đồng chí nữ trông giống giảng viên vội vã lại đây, "Chủ nhiệm, mọi người đang chờ thầy mở họp, có phải nên đi qua không?"
Chú Vương gật đầu với giảng viên nữ, rất thân thiết vỗ vai Diệp Tiểu Muội, "Vào đại học phải học tập thật giỏi, cũng đừng lười biếng nữa…"
Ông ấy còn nhớ năm ấy ở trên xe lửa, cô nhóc này vì trốn tránh đọc sách đấu trí đấu dũng với người yêu cô, trò gian chồng chất, nhí nha nhí nhảnh cực kì, ông ấy lúc đó thích lên mặt dạy đời đã nghĩ phải dạy dỗ cô nhóc này thật tốt, đừng lãng phí phần thông minh này, hiện tại cô cũng thi đậu trường bọn họ, nói rõ ông ấy không nhìn lầm, cô gái này quả thật có mấy phần thiên phú."Đều ở chung một trường, có việc có thể tới tìm chú Vương."
Diệp Tiểu Muội nghĩ thầm trường học lớn như vậy, cô cũng không biết chú Vương ở học viện nào, muốn tìm cũng không biết đi đâu tìm. Nhưng cô cũng biết chú Vương còn có chính sự, vì thế rất thông minh gật đầu: "Cháu biết rồi, tạm biệt Vương, tạm biệt cô giáo."
Chuyện tình cờ gặp chú Vương trong trường cứ như vậy trôi qua, Diệp Tiểu Muội căn bản không để ở trong lòng, càng không coi sự dạy dỗ của chú Vương là thật, nói thật, nếu như chú Vương là giảng viên hoặc là lãnh đạo của viện bọn họ, có lẽ cô còn có thể căng thẳng một chút, thế nhưng bây giờ từ lúc khai giảng cũng sắp qua hai tháng, cô có thể xác định nhất định và khẳng định viện văn học bọn họ không có chú Vương, vậy cô sợ cái lông.
Mục tiêu của Diệp Tiểu Muội vẫn đặt ở chuyện chuyển khoa, chỉ là còn chưa đến phiên cô hành động, ngày hôm sau lúc ở trên tiết tự học trong lớp, cán sự đột nhiên gọi cô ra ngoài.
Cán bộ Lý nói khoa ngoại ngữ có chuyện tìm cô, cụ thể tại sao anh ta cũng không biết, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể đầu óc mơ hồ theo anh ta tới văn phòng chủ nhiệm khoa ngoại ngữ, thì nhìn thấy chú Vương ngày hôm qua gặp và hai lãnh đạo trường ở trong phòng làm việc, Diệp Tiểu Muội còn chưa kịp chào hỏi chú Vương, chú Vương không chút nào khách sáo bắt chuyện với cô, "Tiểu Diệp, cháu đã từng xem bản gốc《 Khi ngươi già 》 chưa, có thể đọc diễn cảm lại một lần cho các thầy hay không?"
DTV
Cái quái gì vậy, đọc diễn cảm tiếng Trung rồi còn muốn cô đọc diễn cảm bản gốc, lãnh đạo trường đã rỗi rãnh đến mức này sao? Diệp Tiểu Muội ngơ ngác, nhưng xét thấy hiện tại cô chỉ là một sinh viên nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, thêm vào bài thơ tiếng Anh này với cô mà nói quả thực cũng vẫn coi như đơn giản, cho nên cô vừa phỉ nhổ, vừa chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy sách bắt đầu đọc chậm rãi.