Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-03-05 12:11:39
Lượt xem: 8
Diệp Tiểu Muội và anh Tống tay nắm tay đi ra cửa lớn trường học.
Trường học của bọn họ không có đoạn đường phồn hoa ở Bắc Kinh, khách sạn gần trường học cũng đều gọi nhà nghỉ, có điều lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, từ bên ngoài nhìn vẫn tốt hơn nhà nghỉ trong huyện rất nhiều, nói vậy hoàn cảnh bên trong cũng sẽ không quá kém.
Điều này làm cho Diệp Tiểu Muội lại dấy lên hứng thú với chuyện mướn phòng, vẻ mặt hưng phấn đứng trước quầy, còn tích cực hơn Tống Thanh Huy, mở miệng nói ngay: "Dì ơi chào dì, chúng cháu đi mướn phòng."
Tống Thanh Huy không nhịn được cúi đầu nhìn mũi chân, dù sao"mướn phòng" trong miệng Diệp Tiểu Muội, theo người bình thường nói có hàm nghĩa không giống lắm, nhưng anh cũng không nghĩ ra đến tột cùng điểm "không giống" ở chỗ nào, không thể làm gì hơn là trầm mặc.
Dì ở nhà nghỉ cũng cảm thấy cách nói của Diệp Tiểu Muội có hơi đặc biệt, thế nhưng ý tứ mặt chữ cũng rất dễ hiểu, chính là muốn thuê phòng, vì thế vẫn coi như bình tĩnh hỏi: "Muốn mấy phòng?"
DTV
Diệp Tiểu Muội giòn giã nói: "Một phòng ạ!"
Lần này dì không bình tĩnh nổi, bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện đối diện là một cô gái long lanh lại tự nhiên hào phóng, khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần, lại quay đầu đánh giá đồng chí nam bên cạnh cô gái, cũng là chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, dì lại càng yên tâm một chút. Chủ yếu là cách quầy phục vụ, bà ấy không thấy bọn họ nắm tay nhau, chỉ nhìn hai người trẻ tuổi trai tài gái sắc một cách đơn thuần, khí chất và ăn mặc đều rất xuất chúng, thêm vào tới từ trường học gần đó, cũng sẽ không phải người không đứng đắn gì, vai sóng vai đứng là có hơi quá mức thân mật, nhưng bây giờ xã hội đã rộng rãi hơn rất nhiều, thanh niên lại không lời chàng ý thiếp, táy máy tay chân ở trước mặt mọi người, không tính là đồi phong bại tục.
Nghĩ như vậy, dì bèn mím môi, như giải quyết việc chung hỏi: "Hai người các cháu chỉ cần một phòng thật sao?"
Tống Thanh Huy bị ánh mắt của dì nhìn giống như phạm nhân làm cho rất chột dạ, nghe vậy muốn há mồm nói một mình anh ở, buổi tối Tiểu Muội ngủ ở ký túc xá, thế nhưng Diệp Tiểu Muội đã lẽ thẳng khí hùng cướp đáp, "Đúng vậy, dì, hai người chúng cháu không thể lấy một phòng sao?"
"Có thể thì có thể, có điều các cháu là vợ chồng à, có mang theo giấy hôn thú không?"
"Còn phải có giấy hôn thú mới có thể mướn phòng?" Diệp Tiểu Muội ngơ ngác ngay tại chỗ, "Thẻ sinh viên có được không?"
Dì bị cô chọc tức cười, "Dựa theo quy định, chỉ có vợ chồng mới có thể cùng phòng, vì thế nhất định phải đưa giấy hôn thú ra, dì cần thẻ sinh viên của cháu làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-422.html.]
Quy định này cũng quá lạ, Diệp Tiểu Muội uể oải oán giận: "Nhưng ai rảnh rỗi không có chuyện gì mỗi ngày cầm giấy hôn thú theo bên người chứ."
Dì lại bị cô chọc cười, "Cô gái như cháu nói chuyện còn rất thú vị, người không có chuyện gì cũng sẽ không mỗi ngày đến ở nhà nghỉ."
Diệp Tiểu Muội mím môi, nghĩ thầm vậy cũng chưa chắc, đời trước có hơn phân nửa thời gian cô đều ở trong các loại khách sạn đấy, một con rồng sống phóng túng, mỗi ngày ở trong nhà rất tẻ nhạt.
Ngay khi Diệp Tiểu Muội và dì ở nhà nghỉ dì tới cháu đi tấu hài, Tống Thanh Huy ngoài miệng nói một mình anh ở là được lại yên lặng móc giấy hôn thú ra.
Dì cảm thấy Diệp Tiểu Muội rất thú vị, cũng cười nhận lấy giấy kết hôn đi đăng ký. Diệp Tiểu Muội xoay chuyển tình thế tự nhiên kéo cánh tay anh Tống hưng phấn cảm thán: "Không nghĩ tới đến giấy kết hôn mà anh Tống cũng đem theo, chuẩn bị thật đầy đủ."
Lời nói này giống như mỗi ngày anh luôn nhớ thương chuyện mướn phòng vậy, Tống Thanh Huy vội vã làm sáng tỏ nói: "Anh sợ trường học có thủ tục gì cần dùng đến nên bỏ thẳng vào trong túi."
Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không để ý lý do của anh, tựa ở trên vai anh đắc ý nói: "Vẫn là anh Tống thông minh, cuối cùng cũng coi như có thể mướn phòng, thật tốt ~"
Tống Thanh Huy:…
Nên làm sao để Diệp Tiểu Muội biết anh thật sự không có mỗi ngày nhớ thương chuyện mướn phòng, ngày hôm nay thực sự là trùng hợp mà thôi?
Chưa kịp đợi anh tiếp tục làm sáng tỏ, dì đã đưa giấy kết hôn, chìa khóa và tiền lẻ qua, "Đăng ký được rồi, phòng ở lầu ba, ba lẻ hai."
Diệp Tiểu Muội rất tích cực cầm lấy chìa khóa phòng, không chờ Tống Thanh Huy bỏ vào túi tiền, đã không thể chờ nữa lôi kéo anh đi tới cửa thang gác, "Chúng ta nhanh lên một chút."
Dáng vẻ gấp gáp này khiến người ta từng giây từng phút liên tưởng đến x trùng lên não, Tống Thanh Huy không nhịn được co giật khóe miệng, nhưng vẫn phối hợp đuổi theo bước chân của Diệp Tiểu Muội, đến cửa phòng, cũng chủ động nhận chìa khóa mở cửa.