Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 420
Cập nhật lúc: 2025-03-05 12:11:35
Lượt xem: 12
Bà cụ vẫn rất hiểu rõ Tống Thanh Huy, năm đó đã nhìn ra cháu trai cố tình cao lãnh, dẫn tới Diệp Tiểu Muội vui vẻ vô cùng vây quanh anh đùa giỡn, đã kết hôn hai năm còn chơi cái trò này, bình thường là Tiểu Muội phối hợp, bọn họ mới có thể chơi tiếp, ngày hôm nay Tiểu Muội không phối hợp, trong nháy mắt đứa nhỏ này lòng rối như tơ vò, xem dáng vẻ anh gấp gáp thế nào, nào có vẻ bình chân như vại như bình thường.
Nhưng với bà nội Tống mà nói, vẫn thích nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Tống Thanh Huy, người trẻ tuổi nên có chút nhuệ khí nóng tính của người trẻ tuổi, cả ngày giả vờ ông cụ non giống cái gì.
Tống Thanh Huy đương nhiên không cảm thấy mình có gì thất thố, dưới cái nhìn của anh, Diệp Tiểu Muội mới gọi là quá đáng.
Từ sau khi kết hôn, anh và Diệp Tiểu Muội có thể nói là như hình với bóng, sớm chiều bên nhau, cho tới bây giờ chưa từng tách ra lâu như vậy. Hai vợ chồng ở hai trường học khác nhau, không gặp được nhau, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không được, điện thoại của trường học chỉ có thể gọi ra ngoài, gọi điện thoại cho bên trong đương nhiên quản lý ký túc xá sẽ nhận, nhưng sẽ không nhận điện thoại của người gọi giúp anh, quản lý ký túc xá chỉ có thể ghi nhớ chuyện này, chờ có thời gian lại nói lại với đối phương.
Tống Thanh Huy không thể trực tiếp trò chuyện với Diệp Tiểu Muội, đương nhiên không cần phải gọi điện thoại cho trường cô, rõ ràng ở cùng thành phố, giữa anh và Diệp Tiểu Muội lại "hoàn toàn không có tin tức", thoáng chốc rất khó thích ứng trạng thái như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-420.html.]
DTV
Tách ra chưa tới nửa tháng, vào buổi tối Tống Thanh Huy không nhịn được nhớ nhung thân thể vô cùng mềm mại của Diệp Tiểu Muội, thực ra cô ngủ rất không thành thật, thích chui vào trong lòng anh, cướp chăn mền của anh, thỉnh thoảng nằm mơ còn đá anh, còn có thể quấn quít không cho anh rời giường, mỗi sáng sớm anh phải tốn vài phút dỗ cô, quả thực chính là một cô nhóc giày vò. Nhưng không còn cô nhóc giày vò dằn vặt mình, trái lại Tống Thanh Huy ngủ càng bất ổn, nhiều lần nửa đêm tỉnh dậy sau đó đưa tay sờ soạng, không sờ được thân thể quen thuộc đó, trong lòng đột nhiên như trống rỗng, phải trằn trọc trở mình một hồi lâu mới có thể tiếp tục ngủ.
Thời gian sẽ xoa dịu tất cả, thế nhưng một tháng còn chưa đủ để Tống Thanh Huy quen thuộc thân phận "độc thân", nhớ nhung đối với Diệp Tiểu Muội ngược lại càng lúc càng kịch liệt, lúc bắt đầu chỉ có buổi tối sẽ cảm thấy không biết làm thế nào, anh còn cảm thấy bình thường, bởi vì khi ở Song Cương ban ngày bọn họ cũng không dính lấy nhau, anh phải xuống ruộng, cô ở nhà làm việc, buổi tối mới là thời gian bọn họ chung đụng.
Thế nhưng tâm tình của anh càng ngày càng phát triển đến mức nóng ruột nóng gan, ăn cơm sẽ nghĩ cô ở trường học ăn có ngon không, lên lớp thỉnh thoảng sẽ để tâm cô có ngoan ngoãn học hành không, lúc thảo luận với bạn học cũng sẽ nghĩ cô và bạn học ở bên có tốt không, nói chung mặc kệ làm cái gì đều có thể liên tưởng tới trên người Diệp Tiểu Muội.
Số lần nhớ cô càng nhiều, đương nhiên sẽ càng hy vọng vợ chồng đoàn tụ sớm một chút, giống như bà nội Tống đoán, khoảng thời gian này chống đỡ sự kiên trì của anh chính là cuối tháng được nghỉ về nhà, sau đó vừa được nghĩ anh đã từ chối lời mời liên quan tới hội đọc sách của bạn học, không thể chờ được nữa thu dọn đồ đạc về nhà. Nếu không phải sợ nhào đầu vô ích, Tống Thanh Huy đã muốn trực tiếp đi tới trường Diệp Tiểu Muội đón cô.
Trên đường về nhà, Tống Thanh Huy cảm thấy rất tốt, nhận định Diệp Tiểu Muội còn gấp gáp chạy về nhà bà nội hơn anh, nguyên nhân có lẽ không trong sáng giống anh, lấy tính cách của Diệp Tiểu Muội, tách ra một tháng đương nhiên sẽ nhớ anh, thế nhưng càng nhớ nhung hơn hẳn là máy nước nóng, buồng tắm và cơm nước của bà nội, kết quả anh về đến nhà rồi, vậy mà nghe rằng Diệp Tiểu Muội không dự định trở về!
Tống Thanh Huy không chỉ ngơ ngác không ứng phó kịp, còn không nhịn được có chút nghiến răng nghiến lợi, những ngày qua anh khó chịu, nhớ nhung quả thực như đàn gảy tai trâu, cô nhóc này ở trường học vui đến quên cả trời đất, có lẽ cũng chẳng nhớ tới anh chút nào.