Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 305
Cập nhật lúc: 2025-03-02 21:56:23
Lượt xem: 19
Có điều một người hành khách cũng là người. Từ khi họ lên xe, người đàn ông trung niên mang dáng vẻ cán bộ đối diện này đã thỉnh thoảng liếc mắt về phía họ, dường như rất tò mò về hai người bọn họ, nếu như đổi thành một dì lớn tuổi thì chỉ sợ sớm đã bỏ sự dè dặt trực tiếp hỏi thăm bọn họ rồi.
Bây giờ Tống Thanh Huy thấy ánh mắt như có như không của đối diện thì càng ngại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn Diệp Tiểu Muội giống như con cá c.h.ế.t nằm úp sấp ở trên chăn mãi không nhúc nhích. Thật lâu sau, anh mới chấp nhận để sách xuống, hơi cúi người hỏi cô: “Tiểu Muội, em không muốn đi lên ngủ à?”
Diệp Tiểu Muội nhàm chán nằm úp sấp lâu như vậy, vốn muốn chơi xỏ nhưng bây giờ thật sự đã hơi buồn ngủ, ôm chăn tỏ ý không nhúc nhích: “Không đi.”
Nghe được vẻ buồn ngủ trong giọng nói của cô, Tống Thanh Huy không khăng khăng nữa, chỉ nói càng thêm dịu dàng: “Vậy em cũng phải đứng lên trải giường trước rồi cởi áo khoác ra ngủ mới thoải mái được.”
Diệp Tiểu Muội lại bắt đầu giả chết, vừa nhìn đã biết là lười hoạt động.
Tống Thanh Huy tốt tính gọi: “Tiểu Muội?”
“Người ta không muốn động đậy mà.” Che chăn, giọng Diệp Tiểu Muội hơi ồm ồm, quả thực cho người ta một loại cảm giác buồn ngủ mắt nhập nhèm, Tống Thanh Huy không biết phải làm thế nào với cô.
Thật ra anh không biết, Diệp Tiểu Muội không buồn ngủ tới mức này, cô chỉ là lười di chuyển, dù sao rốt cục đã thoát khỏi ma trảo của mẹ già, không bao lâu đã có thể buông thả mình rồi. Hơn nữa giọng điệu của anh Tống tương đối dịu dàng, Diệp Tiểu Muội càng được sủng mà kiêu, lúc anh Tống trầm mặc im lặng, cô lại ngọ nguậy làm nũng trong chăn: “Anh Tống giúp em có được hay không?”
Tống Thanh Huy rất quẫn bách, dường như cô đã đề ra yêu cầu rất xấu hổ vậy, nói với âm thanh nhỏ chỉ hai người có thể nghe thấy: “Em tự cởi áo khoác, anh trải giường chiếu giúp em được không?”
Anh Tống đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên trải giường chiếu cho người khác phái, đây là sự quật cường cuối cùng của anh rồi.
Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội càng quật cường hơn anh, che chăn nổi giận nói: “Vậy anh đừng quản em, để em ngủ như c.h.ế.t là được rồi.”
Tống Thanh Huy: ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-305.html.]
Chú Diệp thím Diệp yên tâm giao con gái vào tay anh như thế, làm sao anh có thể không quan tâm đến cô? Tống Thanh Huy đành chịu một hồi, cuối cùng tinh thần trách nhiệm chiến thắng lòng xấu hổ, rốt cục đứng dậy, khom lưng mặt hướng về phía Diệp Tiểu Muội.
Nhận thấy được động tác của anh, lúc này Diệp Tiểu Muội lại phối hợp, chủ động trở mình, vừa lúc mặt đối mặt với anh.
Thấy thế, Tống Thanh Huy không khỏi cong khóe miệng, anh biết ngay Diệp Tiểu Muội vẫn chưa buồn ngủ tới mức đó, cô chỉ đơn thuần là lười mà thôi.
DTV
Có điều anh cũng không nói gì, nhẹ chân nhẹ tay rút chăn dưới người Diệp Tiểu Muội, mở ra đắp lên trên người cô, sau đó lại ngồi ở bên mép giường, cởi giày và áo khoác cho cô.
Quần áo mùa đông vừa nhiều vừa dày, áo bông cũng không có nhiều công năng chống lạnh, muốn giữ ấm chỉ có thể mặc nhiều, dù cho Diệp Tiểu Muội còn muốn giữ phong độ cũng phải chấp nhận. Nhất là muốn đi Bắc Kinh nên càng phải mặc dày hơn, bên trong áo khoác cô còn mặc hai ba cái áo len áo lót, cho nên Tống Thanh Huy giúp cô cởi quần áo cũng chỉ có chút xấu hổ trong lòng mà thôi, nét mặt vẫn rất tự nhiên.
Bận trước bận sau năm sáu phút, cuối cùng thu xếp ổn thỏa cho Diệp Tiểu Muội rồi, cuối cùng Tống Thanh Huy dém góc chăn cho cô, ngồi ở bên mép giường thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm mới vừa lên xe đã bị cô dày vò thành như vậy, bây giờ anh đã bắt đầu lo lắng liệu cuộc hành trình trở về này của mình có tràn đầy nước sôi lửa bỏng hay không.
Tống Thanh Huy bận rộn bao lâu thì người trung niên đối diện cũng nhìn bấy lâu, có lẽ là cảm thấy cậu trai tuấn tú nhã nhặn như thế, chăm sóc cô bé bên cạnh tỉ mỉ chu đáo như một bà mẹ già, quá thú vị, người trung niên không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Cậu nhóc, hai đứa đi đâu thế?”
“Bắc Kinh ạ.”
“Đi cùng cậu là em gái cậu à?”
Trước đó Tống Thanh Huy vẫn giữ vững sự bình tĩnh, bây giờ bị hỏi như vậy thì lại đỏ mặt, nhận ra trong xe cũng là nơi công cộng, chuyện anh làm với Diệp Tiểu Muội ở nơi công cộng quả thật hơi quá thân mật.
Nhưng mà anh không muốn gật đầu theo lời nói của người đàn ông trung niên, anh và Diệp Tiểu Muội không phải là tình anh em thân mật khắng khít gì cả, cho nên Tống Thanh Huy có chút chột dạ “giải thích” rằng: “Không phải, đây là vợ của cháu.”
“Hai đứa là vợ chồng à?” Người trung niên tỏ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ông ấy thấy dáng vẻ cậu nhóc này chăm sóc cô bé kia, đoán bọn họ là anh em còn cảm thấy không phù hợp, nhìn thế nào cũng giống như cha chăm con gái.