Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 304
Cập nhật lúc: 2025-03-02 21:56:22
Lượt xem: 15
Dự định của Diệp Tiểu Muội chỉ có một chỗ không tốt lắm, cô “chơi” ở giường dưới là trực tiếp nằm chơi, Tống Thanh Huy không khỏi nghĩ, cô nằm một ngày như vậy, buổi tối anh lại ngủ, chín bỏ làm mười, không phải là “cùng giường chung gối” ư?
Anh Tống da mặt mỏng lại nóng hết cả mặt. Nhưng nghĩ lại, hành khách trên xe lửa lên lên xuống xuống, người từng nằm ở cái giường này nhiều vô kể, coi Diệp Tiểu Muội trở thành hành khách bình thường là được.
Tống Thanh Huy rạo rực một lúc rồi rất nhanh lại khôi phục bình thường, thậm chí còn thoải mái ngồi xuống giường dưới.
Giường ngủ hẹp như thế, hai người trưởng thành một ngồi một nằm, Tống Thanh Huy không thể tránh khỏi cọ vào chân Diệp Tiểu Muội, anh cố hết sức quên sự đụng chạm này đi, ngoảnh lại nhẹ giọng hỏi Diệp Tiểu Muội: “Ngày hôm nay thức dậy hơi sớm, em có muốn ngủ bù một lát hay không?”
Diệp Tiểu Muội nhàn nhã đến mức bắt chéo chân, trực tiếp từ chối lời đề nghị của anh Tống: “Bây giờ tinh thần của em rất tốt, không hề buồn ngủ chút nào cả.”
Tống Thanh Huy nhìn sắc mặt của cô cũng biết, bây giờ Diệp Tiểu Muội dồi dào sức lực cho nên anh lại đề nghị: “Nếu như vậy thì chi bằng đọc sách?”
Diệp Tiểu Muội đã sớm biết anh Tống sẽ giở chứng, cô đã chuẩn bị trước, lúc này nói với vẻ mặt chân thành: “Em cũng muốn nhưng mẹ em bỏ sách và quần áo vào chung một chỗ, ở trong túi lớn đấy, nhiều đồ như vậy tìm ra được thì cũng quá phiền phức, hay là thôi đi.”
Tống Thanh Huy thong thả ung dung xác nhận: “Sách của em cùng tất cả hành lý bỏ vào một chỗ?”
Diệp Tiểu Muội gật đầu, tự giác chuẩn bị đầy đủ, không cần sợ hãi anh Tống nửa phút hóa thân thành chủ nhiệm lớp. Nhưng một giây kế tiếp, cô đã nghe thấy anh Tống không nhanh không chậm nói: “Không sao, trong túi của anh vừa hay mang theo hai quyển sách, chúng ta có thể cùng xem.”
Khi nói chuyện, Tống Thanh Huy đã mở ba lô quân đội của anh, quả nhiên móc ra sách giáo khoa khiến Diệp Tiểu Muội quen mắt thậm chí căm thù đến tận xương tuỷ từ bên trong, sau đó hỏi cô với vẻ mặt hiền hòa: “Tiểu Muội, em muốn ngồi dậy đọc sách hay là cứ nằm như thế xem?”
Diệp Tiểu Muội trợn mắt há mồm, bây giờ cô chỉ muốn một cước đạp anh Tống ra ngoài xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-304.html.]
Có lẽ là trong khoảng thời gian này Tống Thanh Huy giám sát Diệp Tiểu Muội học tập, bị thái độ tích cực phối hợp của cô tạo ra cảm giác thành tựu nên bỗng chốc lòng tin tràn đầy, cho rằng Diệp Tiểu Muội đi theo anh trở về Bắc Kinh cũng sẽ ngoan ngoãn đọc sách dưới sự giám sát của anh.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian ở nhà này Diệp Tiểu Muội rất nghe lời là bởi vì cô không có cách nào khác. Người cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân cường cường liên hợp, nhìn chòng chọc cô như đang nhìn chòng chọc tội phạm trong trại tạm giam, bên cạnh còn có một nữ chính đang nhìn chằm chằm, hơn nữa còn có chồng chưa cưới “quan mới nhậm chức” là anh Tống, một mình Diệp Tiểu Muội chiến đấu hăng hái cũng chỉ có thể đầu hàng.
DTV
Đương nhiên nếu như nhất định phải phản kháng thì đó cũng là tự do của cô, chỉ là Diệp Tiểu Muội thức thời rất rõ ràng, sau khi phản kháng thì rất có thể cô sẽ bị cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân song kiếm hợp bích cùng đánh, sau đó sách phải học thuộc vẫn phải tiếp tục học thuộc.
Nói vậy, thà rằng cô tự giác hơn, đắp nặn hình tượng một học bá học tập chăm chỉ hàng ngày tiến lên, chẳng những có thể lấy lòng cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân mà ngay cả anh Tống cũng sẽ dịu dàng với cô hơn rất nhiều, lúc học tập có thể nói là mặc cô “muốn làm gì thì làm”.
Nhưng cái này không có nghĩa là Diệp Tiểu Muội khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của đám đội trưởng Diệp còn có thể ngoan ngoãn nghe lời của Tống Thanh Huy giống như ở nhà.
Bởi vì ở trong mắt Diệp Tiểu Muội, bây giờ cô cùng anh Tống là “thế lực ngang nhau”, thậm chí nếu phải liệt kê một chuỗi thức ăn thì, đồng chí Vương Thúy Phân và cha đội trưởng đều cao hơn cô, nhưng anh Tống nhất định sẽ ở bên dưới cô.
Người được thiên vị đều không lo ngại gì.
Diệp Tiểu Muội quyết đoán lựa chọn dúi đầu vào trong chăn giữa nằm đọc sách và ngồi đọc sách: “Ôi, bây giờ em đột nhiên hơi buồn ngủ rồi.”
Tống Thanh Huy vốn đang bình tĩnh nhàn nhã cầm sách bỗng không còn gì để nói.
Diệp Tiểu Muội có thể chơi xấu, Tống Thanh Huy không tiện vạch trần cô.
Khoang xe giường nằm không náo nhiệt ầm ĩ giống như khoang xe ghế ngồi, hoàn cảnh bên này yên tĩnh khoan thai như “chốn bồng lai tiên cảnh”. Ở trong hoàn cảnh này, dù cho đoàn tàu đến trạm, hành khách lên lên xuống xuống, mọi người cũng rất tự giác hành động khẽ khàng, ngay cả Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội nói chuyện cũng hơi thấp giọng. Trong xe chẳng những yên tĩnh, thậm chí còn hơi trống trải, thời tiết này e rằng ngay cả hành lang ở khoang xe ghế ngồi cũng có người nằm, giường nằm vẫn còn có rất nhiều giường ngủ trống, ví dụ như hiện nay đối diện đám Tống Thanh Huy cũng chỉ có một hành khách.