Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-03-01 15:47:08
Lượt xem: 12
"Cảm giác rất tốt đó!" Diệp Tiểu Muội cảm thán xong, giả vờ đáng yêu chớp mắt nói: "Ngược lại thì sờ cũng sờ rồi, anh cũng để người ta sờ cho đã đi."
Đàn ông cặn bã cũng thường xuyên nói những lời như "vào cũng vào rồi, dứt khoát làm cho xong" mà lừa con gái, đáng tiếc anh Tống không nhìn thấu, đầu óc của anh lại đình công lần nữa. Diệp Tiểu Muội rõ ràng đang làm chuyện cực kỳ tà ác với anh, nhưng luôn có thể sử dụng vẻ mặt ngây thơ trong sáng không rành chuyện đòi nói ra, kiểu mâu thuẫn giữa ngây thơ và mê hoặc này, đối với đàn ông mà nói không thể nghi ngờ là tấn công dữ dội, người lái tàu dày dặn lướt qua ngàn cánh buồm cũng không hiểu nổi phong tình này, càng khỏi nói anh chàng xử nam lâu năm với kinh nghiệm yêu đương là số không như Tống Thanh Huy.
Tống Thanh Huy nổi lên phản ứng ngay tại chỗ, lần này Diệp Tiểu Muội không có giựt giây anh ăn cơm trước kẻng nữa, nhưng anh không qua được cửa ải của chính mình, cả người vừa thẹn vừa giận, hoàn toàn không phản ứng.
Diệp Tiểu Muội coi như anh chấp nhận, vui vẻ tránh thoát tay anh Tống, tiếp tục chú tâm cảm thụ cơ bụng tốt đẹp.
Cuộc "giao dịch không đứng đắn" này chỉ kéo dài khoảng hai phút, bởi vì chỉ có thể sờ không thể ăn, Diệp Tiểu Muội sờ nghiện là đủ rồi.
Tống Thanh Huy vẫn ở trạng thái một giây như một năm, khi cô thu tay lại, anh gần như thở phào nhẹ nhõm, tỉnh táo lại mới nhớ tới chất vấn: "Tiểu Muội, em học mấy thứ này từ ai vậy?"
Diệp Tiểu Muội như là mèo ăn vụng, cười đến vẻ mặt thỏa mãn, đồng thời nói khoác không biết ngượng nói: "Em nhất định là có thiên phú dị bẩm, không thầy tự hiểu."
DTV
Tống Thanh Huy cũng cảm thấy cô quá nửa là trời sinh, toàn bộ đại đội Song Cương có một cô gái coi trời bằng vung như Diệp Tiểu Muội là đủ rồi, ai còn có "bản lĩnh" dạy được cô?
Nghĩ như thế, Tống Thanh Huy nghiêm mặt dạy dỗ: "Cái gì mà thiên phú dị bẩm, em cho rằng biết những thứ này rất đáng kiêu ngạo sao? Căn bản không phải…"
Diệp Tiểu Muội nghe anh Tống thao thao bất tuyệt răn dạy, nội tâm không hề gợn sóng, nói thật, trước đây cô còn hơi sợ Tống Thanh Huy, bởi vì anh trông rất nguyên tắc, cô cũng không dám vượt quá. Nhưng bây giờ, anh Tống kiên trì nguyên tắc như thế vậy mà không hề phản kháng, mặc cô muốn làm gì làm, Diệp Tiểu Muội lập tức biết, thì ra anh Tống chỉ là con cọp giấy, cho nên bây giờ cô cũng không cần ngoan ngoãn chuẩn mực như trước kia, trực tiếp kháng nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-254.html.]
"Anh Tống, anh như vậy là mặc quần rồi thì không nhận nữa phải không!"
Tống Thanh Huy đang răn dạy hăng say, bị một câu nói của cô làm cho mặt đỏ tới mang tai, rất muốn phản bác Diệp Tiểu Muội, anh chưa từng cởi quần, cũng không phải không quen cô. Thế nhưng cái từ "cởi quần" thực sự quá làm ta người xấu hổ, liêm sỉ của Tống Thanh Huy khiến anh không có cách nào nói câu đó với con gái, trong phút chốc nghẹn lời một chút, sau đó bị Diệp Tiểu Muội giành trước, cô tiếp tục lên án.
"Lại nói, vừa rồi không phải anh Tống cũng rất hưởng thụ sao, sao chỉ mắng một mình em?"
Quên cách dùng từ ngổn ngang của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy ngược lại cũng hiểu ý của cô, mặc kệ nói thế nào, không có sự phối hợp hoặc là vô lực phản kháng của anh, một mình Diệp Tiểu Muội cũng không làm được chuyện xấu, chỉ nói cô quả thật hơi không công bằng, anh Tống cũng rất công bằng tỏ vẻ: "Em cũng có thể mắng anh."
Diệp Tiểu Muội lại làm người ta bất ngờ lắc đầu, cả người vùi vào trong lòng Tống Thanh Huy, đồng thời hai tay vòng lấy eo của anh nói: "Em không nỡ mắng anh Tống."
Ngoan như vậy ngọt như vậy, Tống Thanh Huy không chống đỡ được, hai tay cũng dùng sức ôm cô.
Thực ra trên lý trí anh biết mưu mô của cô nhóc này, nói cô không nỡ mắng anh, ý tứ chính là đang chỉ trích anh lại nỡ mắng cô. Tống Thanh Huy không cảm thấy mình đang mắng, rõ ràng là tận tình khuyên nhủ vì muốn tốt cho cô, thế nhưng vào lúc này, anh cũng quả thực không nỡ nói một câu nặng lời với cô.
Ôm Diệp Tiểu Muội đã yên tĩnh lại vui vẻ một hồi, Tống Thanh Huy lại chậm rãi buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu Muội, em nên về rồi."
Bây giờ Diệp Tiểu Muội có đồng hồ đeo tay, tự xem thời gian, cô ra ngoài đã sắp bốn mươi phút, quả thực đã muộn. Diệp Tiểu Muội đành ngoan ngoãn buông tay ra, còn ngửa mặt lên yêu cầu: "Anh Tống anh hôn em đi, em sẽ trở về ngay."
Tống Thanh Huy cũng hơi sợ tính cách dằn vặt không c.h.ế.t người sẽ không bỏ qua của cô, bèn sảng khoái nâng mặt cô hôn dưới cằm cô, đụng vào một chốc rồi tách ra ngay.