Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-03-01 15:46:47
Lượt xem: 16

Tống Thanh Huy bị lời ca ngợi thổi phồng của cô chọc cười, lắc đầu nói: "Chỉ là có họ hàng ở cạnh biển, thỉnh thoảng sẽ gửi ít đặc sản cho nhà anh, hơn nữa cũng không có nhiều lắm."

Diệp Tiểu Muội nghe vậy càng hâm mộ, thời đại này chính mình cũng không ăn đủ đồ ngon, còn có thể gửi cho người khác, họ hàng nhà anh Tống nói vậy cũng là gia đình giàu có.

Còn về số lượng, có đồ ăn ăn là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời ăn hải sản tươi tới no sao? Diệp Tiểu Muội cảm giác mình rất dễ thỏa mãn.

Tống Thanh Huy lại bị vẻ mặt cô chọc cười, nói chuyện vài câu, nhưng nhìn thấy Diệp Tiểu Muội chỉ ôm khô cá mực như ôm bảo bối, cũng không có nghiền ngẫm ý nghĩ của anh ngay, anh thật tò mò hỏi: "Không muốn nếm thử sao?"

Anh biết Diệp Tiểu Muội cũng không rụt rè như thế.

DTV

Diệp Tiểu Muội lại mang vẻ mặt khó khăn trả lời: "Em đã đánh răng rồi, trở về đánh nữa sẽ bị mẹ em hoài nghi."

Ôm thứ tốt không thể lập tức ăn ngay cô cũng rất dày vò.

Ngược lại Tống Thanh Huy rất ủng hộ cô duy trì thói quen tốt chính là vệ sinh, bởi vậy xoa đầu cô an ủi: "Vậy thì không vội, từ từ ăn, qua một thời gian ngắn nhớ trả lọ cho anh, anh đựng thứ khác cho em."

Lượng cá mực cũng không nhiều, Diệp Tiểu Muội có lòng tin ăn mấy cái là hết sạch, vì thế nghe anh Tống nói cô cô lập tức không hề xoắn xuýt, ngẩng đầu lên hưng phấn hỏi: "Ngày mai em đưa lọ cho anh nhé?"

Tống Thanh Huy bất đắc dĩ lắc đầu: "Đưa cho anh sớm như vậy cũng vô dụng."

"Tại sao?"

"Em hi vọng mỗi buổi tối đều đi ‘vệ sinh’ sao?"

Diệp Tiểu Muội suy nghĩ một chút, rất thất vọng lắc đầu, cô cũng không phải sợ phiền phức, chỉ lo lắng nhiều lần sẽ khiến chú ý, làm cho đồng chí Vương Thúy Phân tự mình đi vệ sinh với cô, vậy thì phiền phức lớn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-243.html.]

Yêu sớm thật là không dễ dàng, Diệp Tiểu Muội thở dài thật sâu.

Thấy cô lại ủi đầu, vẻ mặt mệt mỏi, Tống Thanh Huy lại không đành lòng, chủ động chọn ngày trước: "Cuối tháng chúng ta gặp lại có được không?"

Diệp Tiểu Muội tiếp tục thất vọng mất mát: "Còn nửa tháng, phải đợi rất lâu."

Tạm thời coi như cô không kịp đợi muốn gặp anh sớm một chút, Tống Thanh Huy khá là sung sướng vò cô: "Vậy cũng hết cách rồi."

Diệp Tiểu Muội cũng biết trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền, chỉ có thể ôm chặt lọ nhỏ gật đầu, cứ như vậy vui vẻ quyết định cuộc hẹn lần sau.

Cho nên nói kế hoạch đều không đuổi kịp biến hóa, vì tiện đưa đồ ăn cho Diệp tiểu Muội, Tống Thanh Huy kiên định niềm tin cứ như vậy dễ dàng bị chính mình phá vỡ, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Diệp Tiểu Muội, anh không những không cảm thấy thẹn thùng, trong lòng còn có chút thỏa mãn.

Có điều trong lòng có thỏa mãn đi nữa cũng vô dụng, Diệp Tiểu Muội phải trở về nhà, cô đi đã hơn nửa tiếng, bây giờ đi về nhiều lắm bị xem như táo bón, nhưng kéo dài thêm nữa, vậy thì không phải táo bón, vợ đội trưởng hẳn sẽ lo lắng không phải cô rơi vào trong hố phân rồi chứ, cầm ngọn đèn đi ra ngoài tìm cô.

Tống Thanh Huy chu đáo đáng tin đưa Diệp Tiểu Muội về nhà.

Ở cửa nhà họ Diệp, Tống Thanh huy cũng không dám bật đèn, chỉ đứng ở chỗ không gần chỗ không xa đưa mắt nhìn cô.

Rõ ràng ngay một thôn, chẳng biết vì sao vẫn còn có hơi xa cách u sầu, có lẽ lần đầu tiên yêu đương đều như vậy, Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là an ủi mình sau này sẽ tốt lên.

Có điều so với tự mình an ủi, vẫn bị thái độ của Diệp Tiểu Muội làm cho cảm thấy vui mừng hơn, cô nhóc ôm khô cá mực đi một bước quay đầu ba lần, đi một cách buồn bã, có cùng tâm trạng với anh. Sự phát hiện này khiến Tống Thanh Huy rốt cục cảm nhận được một chút ngọt ngào của yêu đương, ỷ vào Diệp Tiểu Muội cách khá xa không thấy rõ anh, từ bỏ hình tượng lộ ra nụ cười xán lạn, khóe miệng đều sắp ngoác đến sau tai.

Bản thân Tống Thanh Huy cũng biết vẻ mặt này của anh nhất định rất ngu, nhưng anh không muốn kiềm chế chút nào.

Đường về đến cửa nhà dài như thế, Diệp Tiểu Muội lại chậm rì, rốt cục cũng đi tới cửa, trước khi đẩy cửa, cô quay đầu lại nhìn về phía anh Tống, tâm tình hết sức ủ rũ, vậy mà thật sự không cho ôm hôn, tức giận.

Câu "không có được vĩnh viễn hỗn loạn, được cưng chiều hơn thì luôn không sợ gì" dùng để hình dung Diệp Tiểu Muội, quả thực vô cùng chuẩn xác. Trước đây cô vì lừa gạt thịt hộp của anh Tống mà vắt hết óc, không chừa thủ đoạn nào, đầy đầu chỉ nhớ tới gói hàng của anh, bây giờ được cho ăn dễ như ăn cháo, điều cô mong đợi nhất trái lại biến thành lúc hẹn hò lấy tư thế gì đánh gục anh Tống.

Loading...