Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-02-27 20:38:51
Lượt xem: 26

Cô không biết thu mua tóc còn có những mánh khóe gì, khi cô từng qua lại với vô số thầy Tony, bọn họ hầu như đều có một bệnh chung, tóc không mọc trên đầu bọn họ thì cắt rất dũng cảm không hề đau lòng, vì thế nhất định phải nói ra trước. Diệp Tiểu Muội vô cùng hung ác uy h.i.ế.p nói: "Nếu như cắt lung tung, làm cháu xấu đi, cháu sẽ không về nhà, mỗi ngày ngồi ở cửa tiệm chú khóc!"

Thợ cắt tóc không nhịn được cười hỏi: "Cháu không trở về nhà, khóc mệt rồi thì ở đâu?"

"Anh của cháu ở xưởng dệt, cháu tới ký túc xá của anh ấy ở, ăn căn tin của anh ấy, ngược lại không c.h.ế.t đói." Diệp Tiểu Muội hung dữ, thợ cắt tóc lớn tiếng cười nói.

"Được được được, vậy chú cũng không dám để cháu thiệt."

Lúc này Diệp Tiểu Muội mới thu hồi vẻ mặt "hung tàn", hài lòng nở nụ cười.

Tuy rằng yêu cầu của Diệp Tiểu Muội rất nhiều, thế nhưng cô không hề quan tâm tóc dài, trái lại trạng thái tốt tràn đầy phấn khởi lập kế hoạch muốn cắt kiểu tóc gì, khiến thợ cắt tỏ vẻ tán thưởng, ông ấy túm cô nhóc đã ăn cơm tới phía trước nói: "Lại đây, cháu gái chỉ cho chú xem, cháu nói cắt đến đâu thì cắt đến đó."

Kéo răng rắc mấy lần, thợ cắt tóc cột chắc mái tóc dài thu lại, lại cầm kéo nhỏ chỉnh sửa kiểu tóc cho Diệp Tiểu Muội, sau hai mươi phút, đầu hoa nhí đáng yêu tăng cao mới vừa ra lò. Diệp Tiểu Muội nhìn mình vô cùng vui tươi trong gương hết sức hài lòng, cô biết mình rất thích hợp kiểu tóc giả vờ non nớt, chỉ là đời trước lúc giả vờ vội vàng giả làm người lớn, bây giờ lại trải qua thời thiếu nữ một lần nữa, đương nhiên phải chỉnh sửa tạo hình hình tượng thiếu nữ phù hợp nhất.

Diệp Tiểu Muội chìm đắm ở trong sắc đẹp của mình không cách nào tự kiềm chế, thợ cắt tóc cũng khá tự hào với tay nghề của mình, lúc thu công cụ về còn cố ý trêu ghẹo: "Cháu gái nhỏ hẳn là sẽ không đến tiệm chú khóc mỗi ngày chứ?"

"Đương nhiên sẽ không." Diệp Tiểu Muội co được dãn được, hoàn toàn không nhớ rõ lời đe dọa thô bạo lúc trước của mình, nụ cười vui tươi nói với thợ cắt tóc.

"Tay nghề chú quá tốt, đỉnh cao, khi cháu trở về sẽ ở trong thôn khen chú mỗi ngày."

Thợ cắt tóc bị cô chọc cười ha ha, nói một câu bảo bọn họ chờ, rồi đi vào nhà lấy tiền, năm đồng sáu hào tám xu, dù sao cũng là một khoản tiền lớn.

Diệp Thư Hoa vuốt ve sợi tóc trên quần áo, rồi hưng phấn nhảy nhót đến trước mặt Diệp Quân Hoa: "Anh ba, anh thấy em đẹp không?"

Diệp Quân Hoa không nhịn được đưa tay sờ đỉnh đầu của cô, anh chưa từng thấy người ta cắt kiểu tóc này, thế nhưng hình tượng mới của Tiểu Muội anh thật sự rất thích. Cái đầu lông xù nổi bật khiến khuôn mặt càng nhỏ hơn, ngũ quan thêm tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt to giống như quả nho càng thêm loá mắt có thần, không để ý sẽ bị hút vào.

DTV

Hàng ngàn hàng vạn chữ hội tụ thành một câu nói: "Rất đẹp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-170.html.]

Diệp Tiểu Muội bày tỏ bất mãn đối với câu lời ít ý nhiều của anh, ngửa mặt lên hỏi: "Vậy có kích động muốn hôn em ôm em nâng em lên cao không?"

Diệp Quân Hoa thề thốt phủ nhận: "Em cũng không phải Đại Bảo."

"Nhưng em xinh đẹp đáng yêu hơn Diệp Đại Bảo."

Diệp Quân Hoa quả thật không có cách nào phủ nhận điểm ấy, suy nghĩ một chút gật đầu: "Đúng vậy, em đáng yêu xinh đẹp hơn Đại Bảo."

Diệp Tiểu Muội rốt cục có chút thỏa mãn, cắt cái đầu này xong, cô lại biến trở về bé ngọt ngào danh xứng với thực rồi.

Khi hai anh em nói chuyện, thợ cắt tóc đi ra, đưa cho một tờ tiền mặt, Diệp Quân Hoa rất có đảm đương nhận lấy đếm, năm đồng sáu hào tám xu, không thiếu một xu tiền, đếm xong lại cất giúp Diệp lanh chanh.

Bọn họ bàn rồi, trong thành phố không thể so với nông thôn, nơi này có ăn trộm, tiền để ở chỗ anh, lỡ như bị trộm, anh có không ít tiền xu bù cho Tiểu Muội. Thu nhập ổn định không thiệt thòi, Diệp Tiểu Muội không chút do dự giao tiền của mình cho anh ba Diệp tạm thời bảo quản.

Kiếm được khoản tiền, lại tạm biệt thợ cắt tóc, hai anh em mới rời khỏi cửa hiệu cắt tóc, đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.

Trên đường đi, Diệp Quân Hoa còn đang cảm thán Tiểu Muội kiếm bộn: "Người khác tới tiệm cắt tóc quốc doanh, còn phải trả tiền lại phải đưa phiếu, em lại không tốn một xu tiền, còn để thợ cắt tóc người ta chỉnh tóc mình hơn nửa tiếng."

Diệp Tiểu Muội đắc ý tổng kết nói: "Chú cắt tóc là người tốt."

Dáng vẻ vô tâm vô tư này của cô, đúng là càng đúng với cách nói người ngốc có phúc của kẻ ngốc. Có điều Diệp Quân Hoa vẫn rất cảm khái, Tiểu Muội nhà bọn họ không phải khoác lác, cô có lẽ thật sự có bản lĩnh khiến người ta vừa gặp đã yêu.

Tiểu Muội bán tóc, còn muốn mua vải cho mình may quần áo, việc này thì không che giấu nổi, Diệp Quân Hoa ngẫm lại trong nhà có hai chị dâu không quá bớt lo, đang muốn nhắc nhở em gái ngốc đừng quên mua thêm ít đồ cho nhà chặn miệng các chị dâu, lại nghe thấy giọng nói lưu luyến của Diệp Tiểu Muội: "Anh ba, bánh bao thịt của căn tin chỗ anh ngon thật, chúng ta lại mua một ít cho cha mẹ nếm thử nhé?"

Diệp Quân Hoa: "…"

Trong phút chốc anh không biết nên vui mừng vì Tiểu Muội có phần hiếu thảo này, hay là nên bất đắc dĩ vì ý nghĩ kỳ lạ của cô?

Loading...