Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-02-27 20:37:34
Lượt xem: 27

Thanh niên trí thức Tống quả nhiên không có chú ý, thái độ rất tốt giải thích nguyên nhân biết dùng s.ú.n.g với bọn họ, bây giờ anh cả Diệp nói nguyên nhân đó cho bọn Diệp Tiểu Muội: "Anh cả bác trai của thanh niên trí thức Tống, còn có rất nhiều người thân đều ở bộ đội, nhà bọn họ có thói quen như vậy, vì thế thanh niên trí thức Tống nhìn gầy yếu, nhưng từ nhỏ người ta cũng được huấn luyện ở bộ đội."

"Thanh niên trí thức Tống còn nói, khi còn bé thể chất của cậu ấy không tốt, phụ huynh không nỡ để cậu ấy tham gia quân đội, nếu không cậu ấy học xong cấp ba thì sẽ đi bộ đội giống anh cả, cũng sẽ không đến nông thôn chúng ta tham gia đội sản xuất."

Nói tới đây, anh cả Diệp không tự chủ được chuyển đề tài: "Anh cảm thấy thanh niên trí thức Tống nói rất khiêm tốn, gia đình cậu ấy chắc chắn không bình thường."

Anh hai Diệp không chút nghĩ ngợi nói tiếp: "Vậy chắc chắn không bình thường, gia đình bình thường có thể có nhiều khô bò gì đó như vậy sao?"

"Ý của anh là trong nhà thanh niên trí thức Tống chắc chắn có lãnh đạo, nếu không cậu ấy không tham gia quân đội sao có thể huấn luyện ở trong bộ đội? Gia đình bọn họ đều là quân nhân, nói không chừng còn có họ hàng là tướng quân tư lệnh gì đó!"

Anh hai Diệp nghe vậy hít một hơi, quá đáng sợ, dân chúng bình thường như bọn họ, nếu có bà con xa là trung đội trưởng tiểu đoàn trưởng gì đó, đã có thể xông pha trong đội, có họ hàng với tư lệnh tướng quân này nọ, vậy không phải thành hoàng thân quốc thích rồi à?

Anh cả Diệp càng nói càng cảm thấy chuyện như vậy, vô cùng thần bí phân tích nói: "Nếu thanh niên trí thức Tống không có lai lịch lớn, sao xưa nay không thấy cậu ấy nói anh cả mình là quân nhân? Quân nhân quang vinh, nếu chúng ta biết gia đình thanh niên trí thức Tống có giải phóng quân, nhất định càng kính trọng cậu ấy."

DTV

Vương Thúy Phân thích nhất kiểu bát quái này, nghe một hồi cũng không nhịn được chen vào nói: "Nếu không phải lần này Tiểu Tống tiết lộ với các con, đến bây giờ ngay nhà cậu ấy có mấy người, bao nhiêu anh chị em chúng ta cũng không biết, tội gì phải giữ bí mật với dân chúng bình thường như chúng ta chứ!"

Diệp Tiểu Muội cũng tràn đầy phấn khởi cống hiến một câu: "Anh Tống còn nói gia đình anh ấy gửi nhiều đồ, là bởi vì đơn vị của cha mẹ anh ấy khá hào phóng, đãi ngộ của lãnh đạo đương nhiên tốt rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-163.html.]

Bọn họ tám như thật, vốn là suy đoán Tiểu Tống xuất thân rất tốt nên đội trưởng Diệp cũng có hơi tin, nhưng ông ấy không có gia nhập vào nhóm thảo luận, mà gõ điếu thuốc ngăn cản nói: "Được rồi, gia đình Tiểu Tống thế nào cũng không liên quan tới chúng ta, có cái gì phải nhiều chuyện?"

"Với lại, thằng cả thằng hai, Tiểu Tống tin tưởng các con mới nói chuyện trong nhà ra, các con cũng đừng đi thầm thì bên ngoài, ầm ĩ đến người nào cũng biết. Tiểu Muội cũng vậy, các con nghe một chút là được rồi, đừng nói với người khác."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp rất nghe lời gật đầu: "Cha yên tâm đi, chúng con sẽ không nói lung tung ra bên ngoài."

Diệp Thư Hoa cũng chỉ nhàm chán nhiều chuyện mà thôi, cô chỉ quan tâm thịt hộp của anh Tống, ngoài ra không có hứng thú khác, bởi vậy cũng không sao cả đáp một tiếng.

Người cha đội trưởng hài lòng gật đầu đối với sự nghe lời của bọn họ, đồng thời giải tán nhóm nhiều chuyện: "Được rồi, đi ngủ hết đi."

Đã biết anh Tống đi săn thú, Diệp Thư Hoa đương nhiên không có ôm cây đợi thỏ nữa, cô bắt đầu tiếp sức cho đội săn, hi vọng bọn họ có thể ra sức một chút, kiếm một con to lớn trở về. Không có thịt hộp, có thể nếm thử mùi heo rừng trong truyền thuyết cũng có thể coi như an ủi.

Có lẽ là bồi thường tình trường không được như ý, ngày ông Táo ấy, đội săn thật sự khiêng hai con heo rừng trở về, nghe nói còn là một con đực một con cái, mang cả nhà heo về một cách chỉnh tề, quả thực là điên mà. Có điều ngày nhớ đêm mong mới trông được một con thú lớn, toàn bộ đại đội đều sôi trào, nam nữ già trẻ nối đuôi nhau đi vào nghênh đón, mừng rỡ còn kém khua chiêng giống trống nữa thôi.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội cũng sẽ không buông tha cơ hội tham gia trò vui này, cô rất linh hoạt chen vào hàng trước, vừa vặn nghe thấy anh cả Diệp mặt mày hớn hở kể quá trình thanh niên trí thức Tống phát hiện và mai phục heo rừng như thế nào, chờ đại đội đến đồng thời bắt heo rừng, Diệp Tiểu Muội xem trò vui không chê chuyện lập tức vỗ tay hoan hô: "Anh Tống rất đáng khen ngợi."

Ở hiện trường có rất nhiều người, giọng của Diệp Tiểu Muội vốn nên chìm ở trong âm thanh náo nhiệt, mà tai Tống Thanh Huy lại nghe thấy, anh theo bản năng quay đầu nhìn sang. Thanh niên mới vừa rồi còn rất bình tĩnh thong dong nhận lấy ca ngợi của mọi người, gương mặt tuấn tú lại đỏ lên, đến cả lỗ tai trắng nõn cũng nhuốm một màu hồng nhợt nhạt.

Có điều ở tại đó có khối người càng kích động càng mặt đỏ hơn anh, biểu hiện của Tống Thanh Huy cũng không có gây sự chú ý tới ai, bởi vì ánh mắt anh rút lui rất nhanh, ngay cả Diệp Tiểu Muội cũng không phát hiện, còn tưởng rằng anh Tống bị hoa tươi và tiếng vỗ tay làm mất phương hướng, hoàn toàn không chú ý tới cô.

Loading...