Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-02-27 20:37:26
Lượt xem: 24
Bởi vì không thèm để ý, Tống Thanh Huy nói xong chờ cô phát biểu, Diệp Tiểu Muội nói ra một lời không liên quan đến chủ đề đang nói: "Anh Tống, mới vừa rồi anh đọc là thơ của Vương Quốc Duy?"
"Cô cũng biết bài thơ này?" Tống Thanh Huy theo bản năng hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại, chuyện này cũng không phải là đề tài đang nói, nhưng Diệp Tiểu Muội đã rất kiêu ngạo ưỡn ngực: "Em còn biết ông ấy viết bài 《Lời Bình Nhân Gian》nữa."
Lần này Tống Thanh Huy thật sự kinh ngạc: "Cô còn đọc qua 《 Lời Bình Nhân Gian》?"
Diệp Tiểu Muội lắc đầu: "Chưa đọc qua, em chỉ biết mấy bài thơ đại biểu của Vương Quốc Duy thôi."
Ở mặt này cô vẫn rất thành thực, kiêu ngạo giả vờ ở mặt này hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào, dù sao cô cũng không cần dựa vào hình tượng học bá để câu nam thần.
Nhưng chuyện cô biết những cái này đã đủ cho Tống Thanh Huy có chút kinh ngạc, bởi vì trước kia Diệp Tiểu Muội để lại cho anh một ấn tượng vô học kém cỏi. Dù cô viết chữ rất đẹp, đều không thể thay đổi hình tượng của mình trong lòng anh, cho nên chuyện Diệp Thư Hoa học vững kiến thức giáo dục, Tống Thanh Huy lại cảm thấy có chút vui mừng mừng rỡ. Sau đó đề tài hoàn toàn sai lệch, chờ Tống Thanh Huy hồi phục lại tinh thần, bọn họ đã từ thi ca từ phú nói chuyện đến triết học đời người...
Ý thức được mình lại bị Diệp Tiểu Muội dắt mũi, Tống Thanh Huy nghĩ đến cách cứu chữa lại một chút, nhưng tối hôm nay Diệp Tiểu Muội đang chờ lúc phóng ra chiêu lớn, bất tình lình nói: "Anh Tống, anh có thể nắm tay em không."
Diệp Tiểu Muội đơn giản chính là không làm cho người ta kinh ngạc c.h.ế.t thì không ngừng, anh Tống thiếu chút nữa bị sự đột ngột này của cô hù c.h.ế.t đến mức tim ngừng đập, thật lâu mới có thể bình tĩnh được, cố làm vẻ bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"
"Em có chút sợ tối."
Tống Thanh Huy bày tỏ không đáng tin chút nào, dùng sức quơ đèn pin, nhấn mạnh nói: "Sợ tối?"
Diệp Tiểu Muội xem đèn pin trong tay anh như tàn hình, mặt dày không biết xấu hổ gật đầu: "Đúng vậy."
Tống Thanh Huy: "..."
Sau khi yên lặng một lúc, anh uyển chuyển nhắc nhở: "Lúc trước tôi nhớ, khi đại đội chia cá, một mình cô về nhà trong đêm mà không sợ tối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-159.html.]
Diệp Thư Hoa xúc động ở một góc độ kỳ lạ khác: "Trời ơi, trí nhớ của anh Tống thật tốt, nhớ chuyện của em rõ ràng như vậy."
DTV
Khuôn mặt đẹp trai của Tống Thanh Huy đỏ lên, lúc lắc đầu liên tục muốn giải thích chỉ là do trí nhớ của anh tốt, tuyệt đối không có chú ý đến cô, Diệp Tiểu Muội lại lên tiếng: "Đúng vậy, ở trong đại đội của mình tất nhiên không cần sợ, chuyện này không phải là do quen sao?"
"Phải không?" Tống Thanh Huy cười ha hả, không tin nửa chữ với lời Diệp Tiểu Muội nói, anh chưa từng thấy cô gái nào mặt dày không biết xấu hổ gan lớn bằng trời như Diệp Tiểu Muội.
Cô còn biết sợ tối? Có khi quỷ còn sợ cô nữa!
Câu trả lời của Tống Thanh Huy liếc một cái đã thấy ngay, tay nhỏ bé chính là quật cường cuối cùng của anh.
Đi nhà vệ sinh với Diệp Tiểu Muội cũng có thể giải thích được một chút, bởi vì giống như cô nói, chỗ này xa lạ, nhà vệ sinh lại cách chỗ chiếu phim quá xa, một cô gái đi một mình thật sự sợ hãi. Ban đêm đen thui, anh nể mặt sự chăm sóc của thím Diệp chú Diệp, lấy đèn pin ra đưa Diệp Tiểu Muội một đoạn đường, miễn cưỡng có thể giải thích được.
Nhưng một khi nắm tay, anh và Diệp Tiểu Muội sẽ trở thành nói chuyện yêu đương dưới ánh trăng, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, cho nên dù nụ cười của Diệp Tiểu Muội rất ngọt ngào vô hại, Tống Thanh Huy cũng không thể đồng ý yêu cầu vô cũng không có đạo lý này của cô, bởi vì anh không thể hủy hoại nửa đời sau của mình được.
Vì danh dự của mình, Tống Thanh Huy liều mạng bắt đầu nghĩ cớ, nhưng làm cho anh không nghĩ đến Diệp Tiểu Muội gan lớn bằng trời, dám nói dám làm, chỉ cần cô không muốn nghe, bất cứ lý do gì đều không có tác dụng trước mặt cô.
Vì vậy lúc anh còn còn đang suy nghĩ cách, một bàn tay nhỏ non mềm linh hoạt lặng lẽ chui vào, đúng lúc bị bàn tay của anh cầm lấy.
Đây có lẽ đại khái chính là tay ngọc nhỏ dài yếu đuối không xương mà người xưa thương nói, Tống Thanh Huy theo bản năng nhéo một cái, xúc cảm thật tốt: Hử, xúc cảm?
Đột nhiên Tống Thanh Huy cứng đờ, cúi đầu xuống, bên tai giống như có một tiếng "ầm" vang lên, từ mặt đến cổ bắt đầu đỏ, thậm chí còn bị dọa sợ đến mức nói không mạch lạc : "Diệp Tiểu Muội, cô…"
Diệp Tiểu Muội ngẩng đầu lên, không chút chột dạ cười với anh: "Anh Tống, tay anh thật ấm."
Đang lúc nói chuyện, một cái tay khác cũng cọ sát đến, đặt lên mu bàn tay của anh nhẹ nhàng mè nheo. Tống Thanh Huy cảm giác giống như bị móng vuốt mèo nhỏ cào mấy cái, trong lòng rơi vào trận chiến giữa người và tiên, vừa lo lắng cho danh dự của mình, vừa nghĩ tay của Diệp Tiểu Muội đúng là lạnh như băng, chắc là do cô cảm thấy lạnh, nếu anh nghiêm túc từ chối thì có chút không hợp với đạo làm người.
Cho nên chỉ sưởi ấm chắc không thành vấn đề gì? Tống Thanh Huy dần dần có câu trả lời, lời từ chối đến khóe miệng thì yên lặng nuốt xuống.