Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-02-27 20:37:01
Lượt xem: 20

Vương Thúy Phân không đi xem náo nhiệt, nhưng trong đám phụ nữ cũng có chia sẻ tin tức, biết được chuyện gì xảy ra bên ngoài mà không cần đi ra ngoài, nghe xong lời nói của con gái út, Vương Thúy Phân bình tĩnh đi ra nhìn thử một cái, khen ngợi nói: "Chọn không tệ."

Có thể thấy đồng chí Vương Thúy Phân cũng cho rằng thỏ rừng ngon hơn chim trĩ, Diệp Thư Hoa lập tức xít lại gần nói: "Tối hôm nay ăn thịt thỏ kho đúng không ạ?"

"Con nghĩ hay đấy." Vương Thúy Phân liếc cô, nhận lấy thỏ rừng đi về phía nhà bếp, vừa nói: "Xử lí xong con thỏ này thì mang đi phơi, giữ lại đến tết ăn."

Hiển nhiên Diệp Thư Hoa rất buồn bực, chạy theo hỏi: "Tại sao phải đợi đến tết?"

DTV

Cô bắt đầu tự hỏi liệu mẹ mình có phải là một con chuột có thói quen tích trữ lương thực nghiêm trọng hay không, ngược lại thịt khô lạp xưởng là đồ khô, để đến tết ăn cũng không sao, cha đội trưởng thật vất vả mới có thể kiếm được món ăn dân dã mới, tất nhiên phải ăn khi còn nóng rồi.

"Tất nhiên đồ tốt phải giữ đến lúc ăn tết, nhà nào cũng làm như thế, mỗi năm con đi chúc tết cô dì chú bác, nhà nào cũng chiêu đãi những món ngon, không thể nào đến lượt nhà chúng ta lại để người ta ăn củ cải trắng?"

Mẹ cô nói cũng có lý, nhưng Diệp Thư Hoa không dễ bị d.a.o động như vậy, cô thề son sắt nói: "Cũng có người ăn tết chiêu đãi họ hàng bằng món dân dã mà, cha con anh con giỏi giang như vậy, đây mới là ngày đầu tiên vào núi, cách tết còn tận ba mươi ngày, mỗi ngày một con thỏ rừng, là có thể tích góp được hai mươi, ba mươi con, đủ cho mẹ đãi khách."

Diệp Thư Hoa không có bản lĩnh gì khác, nhưng cô rất giỏi tính toán, cô tính chỉ cần có năm, sáu con chim trĩ thỏ rừng, đã đủ để tất cả người thân bạn bè ăn đến mức miệng chảy đầy mỡ, hoàn toàn không cần phải tiết kiệm đến mức từng miếng trong kẽ răng để chiêu đãi bọn họ.

Vương Thúy Phân nghe vậy cảm thấy rất buồn cười, quay đầu lại liếc con gái ngốc một chút: "Con đúng là xem trọng đám người cha của con, mỗi lần vào núi đều có thể tay không mang về cho con một con thỏ hoang ư? Cứ coi như bọn họ có khả năng đó, còn phải xem ông trời có cho chúng ta đồ ăn hay không, gặp lúc trời mưa làm sao mà vào núi?"

"Hơn nữa, nếu năm nay chúng ta thật sự có thể săn được hai mươi, ba mươi con thỏ rừng chim trĩ, con tưởng là tất cả đều giữ lại cho con ăn hay sao?"

Diệp Thư Hoa rất cảnh giác nhỏ giọng lầm bầm: "Tất nhiên không phải cho một mình con ăn, không phải mọi người cũng ăn à…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-145.html.]

Vương Thúy Phân không nghe rõ lời của cô, tự mình nói: "Nếu có nhiều thì sẽ cầm đi đến tiệm cơm nhà nước hoặc hợp tác xã mua bán đổi lấy tiền, người ở huyện hiếm lạ cái này, có thể đổi được nhiều tiền hơn cả thịt heo."

Diệp Tiểu Muội lại một lần mở rộng tầm mắt, hóa ra hiện tại cũng không hoàn toàn cấm buôn bán, hợp tác xã mua bán và tiệm cơm quốc dân vẫn có thể tiến hành giao dịch. Tiền vẫn nên kiếm, về lý trí Diệp Thư Hoa có thể hiểu được, nhưng về mặt tình cảm Diệp Thư Hoa vẫn cảm thấy bực bội thịt dâng đến miệng còn không được ăn một miếng nào, che giấu mong đợi hỏi..

"Vậy hôm nào cha săn được nhiều lại gọi chị cả về ăn cơm?"

"Con còn chưa quên chuyện này sao?" Quả thật Vương Thúy Phân dở khóc dở cười.

"Chị con không có tham ăn như con, đừng nói là nhà chúng ta không có nhiều món ăn dân dã để chiêu đãi con bé, cho dù có, con bé cũng không chiếm lợi nhà mẹ đẻ."

Diệp Thư Hoa không ngờ đồng chí Vương Thúy Phân rõ ràng rất quan tâm đến Diệp Tiểu Muội, tư tưởng giác ngộ lại kém như vậy, không nhịn được kháng nghị: "Chị cả không phải là người khác, nếu chúng ta có một miếng ăn, tất nhiên chị ấy cũng có phần, cái gì mà chiếm lợi nhà mẹ đẻ?"

Vương Thúy Phân nghe vậy cũng không buồn nhấc mi, hoàn toàn không đặt mấy lời của con gái ngốc để trong lòng.

Kế hoạch thất bại, làm cho cô không thể làm gì khác hơn là lên án mẹ thật hẹp hòi ở trong lòng, ngoài miệng nói nhớ chị cả, lại không nỡ bỏ chút đồ tốt gọi chị cả về, chị cả không có chuyện gì tất nhiên sẽ không về nhà.

Ngay cả cô cũng biết đạo lý không bỏ được con không tìm được sói.

Có thể nói Vương Thúy Phân hiểu rõ con gái ngốc của mình như lòng bàn tay, thấy cô đứng ngoài cửa không nhúc nhích nửa ngày, bất thình lình lên tiếng: "Con đứng ở nơi đó mắng thầm mẹ cái gì đó?"

"Không nói cho mẹ biết." Diệp Thư Hoa hừ một tiếng, tức giận chạy ra ngoài.

Trong phòng bếp Vương Thúy Phân cầm chân thỏ lắc đầu cười, tiếp tục vùi đầu xử lý thỏ rừng.

Loading...