Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:44:14
Lượt xem: 26
Đặt món ăn ngon xuống, ngẩng đầu lên đã thấy cha đội trưởng mà cô kính trọng nhất đang cầm tẩu thuốc tìm lửa, Diệp Tiểu Muội cầm hộp diêm trên bàn chạy đến, hăng hái trước nay chưa từng có: "Cha, con giúp cha châm thuốc."
Nói xong, Diệp Tiểu Muội nhanh nhẹn móc ra cây diêm quẹt một cái, nhóm một ngọn lửa nhỏ, sau đó hai tay cẩn thận từng li từng tí châm thuốc cho ông ấy. Đội trưởng Diệp cũng rất có tư thế của ông lớn hút một hơi, gật đầu với cô: "Không tệ."
Ngay lập tức Diệp Thư Hoa cười vô cùng tự hào: "Cha vui là tốt rồi, lần sau con lại giúp cha châm thuốc."
Áo bông nhỏ phục vụ vừa thân thiết vừa chăm chỉ như vậy, đến người đàn ông cầm s.ú.n.g cũng không chịu nổi, đội trưởng Diệp không nhịn được nở nụ cười, vẻ mặt dịu dàng nói: "Được rồi, đi chơi đi."
Diệp Thư Hoa lại không đi ngay lập tức, anh cả Diệp và anh hai Diệp gọi cô lại, đội trưởng Diệp và thanh niên trí thức Tống đang nói chuyện rất có tính chuyên nghiệp, hai người bọn họ ngồi đây, thật ra nghe rất buồn ngủ, bởi vì nghe không hiểu cũng không cảm thấy thú vị.
Đối với hai anh em mà nói, nghe cha nói chuyện với thanh niên trí thức Tống, còn không bằng vừa ăn vừa nói đùa tâm sự với Tiểu Muội ở đây.
Vì lẽ đó nên Diệp Tiểu Muội chạy đi tìm cảm giác tồn tại, hai người như bắt được cọng rơm cứu mạng không buông tha cho cô, anh cả Diệp trêu ghẹo nói: "Tiểu Muội châm lửa thật sự rất điêu luyện."
Diệp Tiểu Muội thản nhiên kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tất nhiên, em là Tiểu Muội nhóm lửa chuyên nghiệp nhất nhà."
Anh cả Diệp buồn cười hỏi cô: "Em không có gì làm hay sao mà còn lấy biệt danh cho mình là Tiểu Muội nhóm lửa?"
Lúc này Diệp Thư Hoa mới nhớ lại, hình như bây giờ vẫn chưa có cách nói "Tiểu Muội XX"? Sớm biết vậy cô đã không gọi là Tiểu Muội nhóm lửa, đổi thành Tiểu Tiên Nữ nhóm lửa là được rồi, vừa nhiều tiên khí lại vừa nhiều trần khí.
Cảm thấy "Tiểu Muội nhóm lửa" thật sai lầm, tuy nhiên cô vẫn không lật đổ "biệt danh" của mình, anh cả Diệp và anh hai Diệp tự động tìm nguồn gốc của cái biệt danh này. Mấy tháng trước Tiểu Muội vừa lành bệnh xuống giường, cơm cũng không chịu nấu, lửa cũng không chịu nhóm, làm mẹ nhìn không vừa mắt, đợi đến lúc nấu cơm thì lôi Tiểu Muội ra ngoài phê bình. Có mấy lần bọn họ vào bếp thấy Tiểu Muội ngồi xổm trước lò nhóm lửa vô cùng đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-140.html.]
Tiểu Muội nhóm lửa nghe vô cùng hợp, cũng rất có duyên. Hai anh em vừa nghĩ tới hình ảnh kia lập tức không chịu được mà cười ha hả, anh hai Diệp vừa cười vừa suy một ra ba trêu ghẹo nói: "Thế đến lúc ăn cơm, không phải em lại biến thành Tiểu Muội ăn thịt hả?"
Nghe được biệt danh này Diệp Tiểu Muội cũng không cảm thấy xấu hổ, thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, vậy nên đến lúc em ăn thịt hai người không được cướp của em đâu đó."
Anh cả Diệp và anh hai Diệp vỗ chân cười to: "Được, bọn anh không cướp, để "Tiểu Muội ăn thịt" ăn đủ một mình luôn!"
Diệp Tiểu Muội nghĩ đến cảm giác mở rộng bụng thoải mái ăn thịt, lập tức lộ ra ánh mắt ngóng trông, cùng cất tiếng cười to với anh cả anh hai.
Anh em nói chuyện vô cùng náo nhiệt, làm cho thanh niên trí thức Tống đang nói chuyện với đội trưởng Diệp cũng không chịu được liếc mắt nhìn thử. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không ngậm được mồm của Diệp Tiểu Muội, bỗng nhiên hoàn hồn, thu tầm mắt lại.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, đội trưởng Diệp cũng không phát hiện ra anh đang không tập trung liên tục, vẫn đang nói chuyện trên trời dưới biển, Tống Thanh Huy tỉnh táo lại phụ họa không có sơ hở: "Chú Diệp nói đúng..."
Lại nói chuyện thêm gần mười phút nữa, ba mẹ chồng nàng dâu mới bưng các món ăn còn lại và bát ăn ra gọi: "Cơm ăn được rồi, tất cả vào nhà đi."
DTV
Bởi vì đến tận giờ cơm Vương Thúy Phân mới quyết định giữ Tống Thanh Huy ở lại, vậy nên cơm nước đều là chuẩn bị tạm thời chỉ chọn lựa và rửa sạch cỏ dại trên cây kiều mạch dại thôi đã mất rất nhiều thời gian, vậy nên giờ cơm mới bị kéo dài ra. Chờ cơm nước xong, trời đã tối đến không thể nào tối hơn, Tống Thanh Huy đứng dậy muốn về, Vương Thúy Phân hết lòng tuân thủ cam kết, hỏi ý kiến của anh cả Diệp và anh hai Diệp.
"Bên ngoài trời tối rồi, đừng để Tiểu Tống bị ngã, hai người các con ai cầm đèn dầu đưa cậu ấy về?"
Trời tối chỉ là cái cớ để Tống Thanh Huy từ chối ở lại, cũng không có yếu ớt đến mức cần người đưa về nhà, dù sao đều là đàn ông cả, quả thật không cần đưa về nhà gì cả.
Không đợi hai anh em bàn bạc ra kết quả, Tống Thanh Huy đã vội vàng từ chối: "Thím Diệp, không cần làm phiền như vậy, cháu biết đường, một mình cháu về là được."
"Như vậy sao được chứ!" Vương Thúy Phân lôi kéo Tống Thanh Huy không cho anh đi, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng tranh nhau đưa thanh niên trí thức Tống về, Diệp Thư Hoa thấy vậy dứt khoát nói, "Nếu anh cả và anh hai đều muốn đưa anh Tống về, vậy thì cùng đi đi, vừa lúc em cũng muốn đi."