Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:44:12
Lượt xem: 21
Nghĩ như vậy, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú lại tiếp tục bình tĩnh nhặt rau, cũng không nói chen vào nữa, Vương Thúy Phân thì vẫn ung dung trêu ghẹo nói: "Gọi chị cả con về ăn thịt, con không đau lòng sao?"
"Chỉ cần mẹ vui, vậy thì con ăn ít đi hai miếng thịt cũng không vấn đề gì." Nếu Diệp Thư Hoa đã đề nghị như vậy thì tất nhiên có giác ngộ này, nếu như vẻ mặt của cô không đau lòng như vậy, vậy thì lại càng có sức thuyết phục hơn.
Diệp Thư Hoa "ngoan ngoãn" như vậy làm cho chị dâu cả Diệp lẫn chị dâu hai Diệp nổi hết cả da gà, nghĩ thầm chẳng trách cô em chồng này có thể dụ cả nhà đến mức dễ bảo, hành động buồn nôn như thế này cũng không phải hai người có thể học được.
Có điều buồn nôn thì buồn nôn, có tác dụng là được, tuy rằng Vương Thúy Phân không tiếp thu ý kiến của Diệp Thư Hoa, nhưng vẫn mở cờ trong bụng, còn giả vờ bình tĩnh quay đầu sang sẵng giọng: "Đến tết rồi, đại đội nào mà không g.i.ế.c heo tết, đại đội nào không tổ chức cho người vào núi săn thú, chẳng lẽ chị con còn thiếu chút thịt với mấy món ăn dân dã của nhà chúng ta sao?"
Vậy săn thú mùa đông không phải chỉ có đại đội Song Cương mới có truyền thống này?
Diệp Thư Hoa trừng mắt nhìn, chính xác thì cô không hề nghĩ đến cái này, có điều lại ngay lập tức thề son sắt nói: "Con không biết nhà chị cả có nhiều thịt heo hơn nhà chúng ta hay không, thế nhưng về món ăn dân dã thì khẳng định không nhiều bằng nhà chúng ta."
"Con biết à?"
"Đó là điều tất nhiên." Diệp Thư Hoa kiêu ngạo ưỡn ngực: "Cha là đội trưởng đội săn thú, lấy được món dân dã nào cũng sẽ chia cho nhà chúng ta trước tiên."
"Lời này nói cũng không sai." Nhắc tới đội trưởng Diệp làm cho Vương Thúy Phân cũng không có tâm trạng tranh cãi, dù sao thì chồng mình có bản lĩnh, lại không có gì để bới móc, gật đầu phụ họa nói.
"Năm vừa rồi có thể săn được lợn rừng gấu mù, đều là nhờ tài b.ắ.n s.ú.n.g tốt của cha con, nếu không bọn họ cũng không có cách nào săn được động vật lớn như người về được."
Diệp Thư Hoa đang kiêu ngạo ưỡn ngực, đột nhiên lắp bắp: "Cái gì, bắn, b.ắ.n súng?"
Quả thực cô không thể tin vào lỗ tai mình, người cha đội trưởng của cô không phải là một người nông dân sao, tuy rằng làm được cái chức quan bé như hạt vừng, nhưng vẫn là một người dân hiền lành, làm sao lại biết b.ắ.n súng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-139.html.]
Vương Thúy Phân không hiểu nhìn con gái: "Hàng năm cha con tổ chức người lên núi đi săn đều mang theo súng, con không biết sao?"
Diệp Tiểu Muội lại phát hiện một điểm mù, nuốt nước bọt hỏi: "Súng… là của cha sao?"
Vương Thúy Phân không nói gì gật đầu một cái.
Tò mò của Diệp Thư Hoa hay nói đúng hơn là sợ hãi vẫn chưa tan hết, không thể làm gì khác hơn là lúng túng tiếp tục hỏi: "Vậy để ở chỗ nào vậy ạ?"
DTV
"Còn có thể để đâu được nữa." Vương Thúy Phân cũng không quay đầu lại nói: "Chính là dưới gầm giường nhà chúng ta, mỗi tối cha con đều phải nhìn bảo bối của ông ấy một chút rồi mới ngủ ngon được."
Thật là đáng sợ quá đi, vậy mà nhà bọn họ lại có một vật nguy hiểm như vậy, Diệp Thư Hoa sợ đến mức lông tơ cũng sắp dựng hết lên, nghĩ đến những đồ tốt như sữa mạch nha cô đều giấu ở phòng cha mẹ, mỗi ngày ra ra vào vào lấy đồ, cũng thấy rất khâm phục sự gan dạ của mình, đúng là muốn ăn mà không muốn sống nữa.
Thế nhưng tận đáy lòng Diệp Tiểu Muội vẫn rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, vậy nên cũng không thể lý giải được sự bình tĩnh của đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, món đồ đó ở ngay gầm giường, hai người không sợ sao?"
"Sợ?" Vương Thúy Phân giống như nghe được một chuyện cười, hỏi ngược lại: "Đây chính là đồ tốt, mẹ sợ cái gì?"
Tam quan của Diệp Thư Hoa sụp đổ, từ lúc nào mà s.ú.n.g cũng trở thành đồ tốt rồi?
Giống như nhìn thấu sự khiếp sợ của cô, Vương Thúy Phân kiên trì giải thích: "Con không hiểu, những năm trước đây nạn đói, mất mùa làm c.h.ế.t biết bao nhiêu người, xảy ra biết bao chuyện hỗn loạn. Nếu trong đội chúng ta không có cha con dám nổ súng, những người kia có thể nghe lời được sao?"
Dù sao Diệp Thư Hoa cũng không tự mình trải qua thời kỳ đen tối đó, không có cảm xúc gì sâu sắc lắm, cho nên hoàn toàn sụp đổ trước sự bình tĩnh của cha mẹ thậm chí cả nhà mìn. Hhóa ra đời trước người thân là con nhà giàu cả ngày chỉ biết oán trời oán đất oán không khí như cô, mới là người trung thực và thiện lương nhất nhà?
Tam quan Diêp Tiểu Muội thực sự nát vỡ rơi xuống mặt đất, lúc này mới có nhận thức càng sâu về cha đội trưởng, cô nghe lời mẹ bưng món xào lên nhà chính. Diệp Tiểu Muội ném một ánh mắt ngưỡng mộ cho cha đội trưởng đang nói chuyện vui vẻ với anh Tống ở trong sân, bên cạnh đó cũng rất khâm phục anh Tống có dũng khí làm bạn không kể khoảng cách thế hệ với cha đội trưởng. Anh ấy biết đội trưởng Diệp chính là người đàn ông cầm s.ú.n.g trong truyền thuyết không?