Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:44:05
Lượt xem: 37
Phần tấm lòng này dù cho Tống Thanh Huy muốn từ chối cũng vô dụng, trên đời có loại khổ gọi là mẹ và bà nội cảm thấy anh khổ, thịt hộp là phần được giữ lại mỗi tháng. Thế nhưng thanh niên trí thức Tống "thẹn quá thành giận" không muốn cho Diệp Tiểu Muội ăn thịt hộp, lý do là Diệp Tiểu Muội không có mắt nhìn, có thể co có thể duỗi, một khi phát hiện anh có thể cho cô thịt hộp cô muốn ăn nhất, còn không hoàn toàn bám dính lấy anh à?
Vẫn là câu nói đó, đồng chí nam ra ngoài ở bên ngoài cũng phải bảo vệ tốt bản thân, Tống Thanh Huy phải ngăn chặn tận gốc tất cả khả năng ồn ào tai tiếng với Diệp Tiểu Muội, lạnh lùng vô tình là rất cần thiết.
Vì thế vừa nãy lúc ra khỏi nhà, anh lại buông thịt hộp trong tay xuống, đổi thành khô bò, như vậy vừa có thể cảm ơn cả nhà thím Diệp nhiệt tình chiêu đãi, lại không đến mức từ đây bị Diệp Tiểu Muội dính lấy, thanh niên trí thức Tống cảm thấy lựa chọn của mình rất hoàn mỹ.
Nhưng mà anh đánh giá thấp trình độ dễ ăn của Diệp Tiểu Muội rồi, cô nhóc này cũng thật là chẳng kén chọn cái gì cả, không có thịt hộp, mạch nha cũng được, kẹo sữa cũng được, khô bò cũng có thể!
Trên đời này lẽ nào không có đồ ăn Diệp Tiểu Muội không thể ăn sao?
Diệp Thư Hoa không biết tâm lý phức tạp lần này của Tống Thanh Huy, vì thế cũng rất ung dung gật đầu, mơ hồ giải thích: "Em biết, em vui mừng quá ý mà, thoáng cái không nhịn được."
Nói rồi cô còn rất khó hiểu: "Hơn nữa, khô bò nhà anh Tống ngon cỡ nào tự anh cũng không biết sao?"
Khô bò mà anh Tống đưa cho vừa nhìn cũng biết là làm thủ công, thời đại này muốn ăn thịt bò ngay lập tức cũng khó như lên trời, hẳn cũng không có khô bò có thể làm đồ ăn vặt bán. Thế nhưng phần khô bò thủ công này, lại làm ra vị và mùi khô bò Nội Mông Cổ mà cô thường ăn ở đời trước, mùi thịt đầy miêng, nhai rất dai ần, Diệp Thư Hoa thưởng thức được mùi vị quen thuộc, cảm động đến mức gần như rơi lệ.
Diệp Thư Hoa cảm thấy anh Tống mà từng nếm thử, cũng sẽ không nói ra những câu phí lời như "ăn từ từ đừng để nghẹn" với cô, mỹ vị nhân gian làm sao cam lòng ăn từ từ?
Kết quả Tống Thanh Huy quả thật bị cô hỏi mà sững sờ, chính anh thực sự còn chưa từng ăn.
Bởi vì trong nhà thường xuyên tiếp tế, cuộc sống xuống nông thôn của Tống Thanh Huy khổ cực một chút, nhưng điều kiện sinh hoạt cũng không kém nhiều, dẫn đến anh vẫn giống như lúc ở nhà, cũng không coi trọng ăn uống, những thứ đó trong nhà vốn là gửi cho anh ăn tết, anh đương nhiên không cần nóng lòng.
Chỉ là mình cũng không ăn, lại tha thiết mong chờ đưa cho Diệp Tiểu Muội, nghĩ như vậy Tống Thanh Huy cũng rất phiền muộn, phiền muộn đến mức không có trả lời câu hỏi của cô ngay.
Có điều Diệp Thư Hoa đã nhìn ra từ trên mặt anh, ngược lại cô không nghĩ nhiều như Tống Thanh Huy, tuỳ việc mà xét, khô bò ngon như vậy mà anh Tống chưa từng ăn, phung phí của trời, Diệp Thư Hoa lập tức nâng hộp cơm lên: "Vậy em cho anh ăn!"
Thoáng chốc Tống Thanh Huy còn chưa hiểu ý nghĩa trong lời cô, vừa quay đầu nhìn sang, Diệp Tiểu Muội đã giơ hai miếng khô bò nhét cho anh.
"Không, không, không cần…" Tống Thanh Huy bị cô dọa tới cà lăm, điên cuồng lắc đầu từ chối, cũng liên tục lui về phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-135.html.]
Dù sao anh coi trọng danh dự mình như vậy, ngày hôm nay nếu như chấp nhận Diệp Tiểu Muội tự tay đút ăn, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Biến cố đến quá nhanh, Tống Thanh Huy thoáng chốc cũng quên anh có thể dùng lý do tự mình lấy ăn từ chối Diệp Tiểu Muội đút ăn, mà không phải chỉ biết lắc đầu nói không cần.
Diệp Thư Hoa đương nhiên xem lời từ chối của anh là không muốn ăn khô bò.
Đồ ngon như vậy, tại sao có thể có người không muốn ăn? Anh Tống nhất định là đang giả vờ khách sáo với cô, vậy cô đương nhiên không thể nghe anh.
Diệp Tiểu Muội kiên định niềm tin, tìm đúng cơ hội thành công nhét khô bò vào trong miệng anh Tống, bởi vì quá dùng sức, ngón tay không cẩn thận đụng tới môi của anh.
Môi anh Tống hơi mỏng, còn hơi mềm, xúc cảm rất tốt.
Diệp Thư Hoa hài lòng thu tay về, đồng thời bảo đảm nói: "Em rửa tay ở bờ sông rồi, không dơ đâu, anh Tống yên tâm!"
Anh Tống không yên tâm chút nào, khoảnh khắc đó trái tim cũng sắp nhảy đến cuống họng.
DTV
Anh không nghĩ tới lá gan của Diệp Tiểu Muội thật sự lớn như vậy, tự tay cho đồng chí nam ăn đồ ăn, cô không biết nam nữ khác biệt sao? Sau khi Tống Thanh Huy cố để cho mình tỉnh táo lại ngay lập tức, lại muốn dạy một tiết giáo dục tư tưởng cho Diệp Tiểu Muội đầy đầu chỉ có ăn, đến ý thức nam nữ khác biệt cũng không có, thế nhưng anh mới vừa hắng giọng một cái, lại nhìn thấy hai mắt Diệp Tiểu Muội sáng lên còn mang theo chờ mong hỏi anh: "Như thế nào, cực kỳ ngon nhỉ?"
"Quả thực ăn rất ngọt…" Ngọt…
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Tống Thanh Huy đã ý thức được khô bò nhà anh ướp vị mặn, hoàn toàn không ngọt chút nào. Vì thế anh trực tiếp bỏ đi ý nghĩ giáo dục tư tưởng cho Diệp Tiểu Muội, ngược lại phải khẩn cấp huấn luyện vị giác của mình.
Ồ không, hoặc là anh càng nên lo lắng là trí lực của mình.
Trân trọng thông minh, rời xa Diệp Tiểu Muội, đây quả nhiên không phải một câu khẩu hiệu trống rỗng.
Trong đầu Tống Thanh Huy toàn nhổ nước bọt đến cuối cùng tâm mỏi lực kiệt, dứt khoát không nói gì, yên lặng tăng nhanh bước chân, đưa Diệp Tiểu Muội về nhà sớm một chút anh cũng giải thoát.
Diệp Thư Hoa lấy được đáp án muốn nghe, rất vui vẻ lại lén lấy hai miếng khô bò từ trong hộp cơm ra, sau đó mới đuổi theo bước chân của anh Tống.