Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:44:01
Lượt xem: 23

Thời điểm khác, Diệp Thư Hoa không ngại giúp đỡ những việc nhỏ này, nhưng ngày hôm nay cô mới có ý thức nguy cơ, không thể lãng phí bất kỳ cơ hội cua nam thần. Diệp Thư Hoa không định giúp, con mắt nhỏ xoay vòng vòng, phóng đại nói: "Thật không tiện, rổ của em rất nặng, thực sự không có sức giúp anh rồi."

Lúc Tống Thanh Huy thấy con mắt Diệp Tiểu Muội xoay lung tung, thì có linh cảm ngày hôm nay cô có thể không dễ nói chuyện lắm, nhưng không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội thật sự không ngại tìm loại lý do này, tầm mắt bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn cô, khó hiểu nói.

"Chỉ là một chút kiều mạch, hẳn là sẽ không quá nặng nhỉ? Lại nói hộp cơm nhà cô bằng nhôm, cũng không có sức nặng gì…"

Còn chưa phản bác xong, Diệp Tiểu Muội đã cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng xòe bàn tay ra cho anh nhìn: "Nhưng thật sự rất nặng, anh nhìn xem tay em xem đều bị xiết đỏ."

Tầm mắt Tống Thanh Huy còn chưa thu về, vừa vặn nhìn thấy hết vết xiết, không phải rất sâu, thế nhưng màu đỏ sẫm ở trong lòng bàn tay trắng nõn vẫn có vẻ đáng sợ. Tống Thanh Huy bỗng chốc không thể không xấu hổ kiên trì bảo cô giúp đỡ nữa, dù có là trai thẳng độc thân bằng bản lĩnh cũng biết thương hương tiếc ngọc.

Chần chờ một lát, Tống Thanh Huy không thể làm gì khác đành khách sáo nói: "Nếu không thì tôi cầm giúp cô?"

Diệp Thư Hoa cũng sẽ không khách sáo với anh, gần như là không thể chờ được nữa đưa rổ tới trước mặt anh: "Hay lắm hay lắm, vậy thì làm phiền anh Tống rồi."

Tống Thanh Huy: …

Sao lại có cảm giác Diệp Tiểu Muội đặc biệt đặt bẫy anh nhỉ?

Nhưng lời đã nói ra, Tống Thanh Huy cũng không thể lật lọng, không nói gì, vẫn chấp nhận số phận xoay người lại cầm cái rổ.

Cầm rổ lên, Tống Thanh Huy mới phát hiện Diệp Tiểu Muội cũng không phải toàn ăn nói ba hoa, cái rổ kiều mạch này quả thật có hơi nặng, có thể là bởi vì ở nông thôn dùng nan tre bện rổ thủ công, chỉ riêng rổ đã nặng khoảng một đến một cân rưỡi, lại có thêm hai ba cân kiều mạch, Diệp Tiểu Muội xách khó khăn ngược lại cũng bình thường.

Nghĩ như thế, Tống Thanh Huy không dấu vết nhìn Diệp Tiểu Muội một chút, kết quả nhìn thấy cô nhóc này vung ống tay áo khuôn mặt vui vẻ hỏi anh: "Không đi sao?"

Tống Thanh Huy co rút miệng, không chút biến sắc nói: "Vậy cô cầm hộp cơm giúp tôi đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-133.html.]

"Được." Tuy rằng Diệp Thư Hoa không biết vì sao anh Tống kiên trì để cô cầm hộp cơm, thế nhưng nếu anh Tống cầm giỏ giúp cô, cô phụ trách hộp cơm cũng bình thường, như vậy mới công bằng.

Diệp Tiểu Muội rất phối hợp duỗi hai tay ra, nhận đồ rồi mới phát hiện bên trong có huyền cơ, cô nhanh trí cầm lấy hộp cơm lắc lắc: "Anh Tống, trong này có gì vậy?"

Tống Thanh Huy khiêm tốn đi tới phía trước, giống như không thèm để ý nói: "Thì hai lần đến nhà cô ăn cơm đều hai tay trống trơn, thực sự băn khoăn. Lần này nhà tôi gửi chút thịt bò khô tới, vừa vặn lấy tới đây, không có bao nhiêu, chỉ là cho chú Diệp thím Diệp nếm thử."

Vừa mới dứt lời, trước mặt Tống Thanh Huy lập tức xuất hiện một khuôn mặt phóng to, Diệp Thư Hoa Hưng phấn trực tiếp nhảy đến trước mặt anh, suýt nữa kề sát lên người anh xác nhận nói: "Thịt bò khô á, lại có thứ xa xỉ như vậy à!!"

Diệp Tiểu Muội đột nhiên xuất hiện kề sát vào làm Tống Thanh Huy sợ hết hồn, liên tục lui về phía sau hai ba bước mới cảm thấy hơi an toàn đứng lại, khiêm tốn mà kiềm chế gật đầu: "Ừ."

Diệp Thư Hoa đương nhiên sẽ không chú ý anh đáp lại hơi lạnh nhạt, cô giống như nhặt được báu vật ôm hộp cơm cọ lên mặt: "Thật không nghĩ tới lúc em còn sống còn có thể ăn được thịt bò khô!!"

Mới vừa cảm thân xong, Diệp Tiểu Muội lại không thể chờ đợi được muốn mở hộp cơm ra, không chân thành lắm hỏi anh: "Anh Tống, bây giờ em có thể nếm thử một chút không?"

Diệp Tiểu Muội còn rất biết học ngay làm ngay bổ sung: "Em cũng chỉ nếm thử thôi, sẽ không ăn quá nhiều."

Tống Thanh Huy chỉ có thể nhìn đỉnh đầu Diệp Tiểu Muội nghiêm túc trả lời: "Cô vui là tốt rồi."

Từ lúc bị Diệp Tiểu Muội gọi lại, thực ra anh cũng đã có giác ngộ cô sẽ nửa đường ăn vụng, vì thế cũng không có gì phải kinh ngạc.

Thế nhưng anh cũng không nghĩ đến, lời của Diệp Tiểu Muội cũng không thể tin, nói cái gì mà nếm thử vị đã thỏa mãn, cái miệng của cô nhóc này, nâng hộp cơm ăn cũng không ngẩng đầu lên.

Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nhắc nhở: "Tiểu Muội, thời gian không còn sớm, chắc hẳn thím Diệp đang chờ cô về nhà ăn cơm."

DTV

Diệp Thư Hoa vẫn là rất sợ mẹ cô, nghe vậy quyết đoán gật đầu: "Vâng, vậy chúng ta nhanh đi về đi."

Loading...