Xuyên Qua Cuốn Niên Đại Văn Trở Thành Nữ Chính - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:43:01
Lượt xem: 21
Diệp Thư Hoa gật đầu, không quá muốn tiếp tục loại đề tài nặng nề này, bèn chủ động hỏi thăm: "Sao chị Tú Hồng trở về vậy? Định ở nhà ở bao lâu?"
Diệp Tú Hồng sờ cái bụng, cười nói: "Mẹ chị kể trong đội g.i.ế.c heo, bảo chị trở về ăn thịt. Ngược lại cũng không có gì việc, năm trước chị vẫn ở nhà mẹ đẻ."
Bác gái cả nói như vậy chỉ là cớ đón con gái về nhà dưỡng thai.
Đây là cái thai thứ hai của Diệp Tú Hồng, cái thai thứ nhất bởi vì vợ chồng không có kinh nghiệm, lúc mới vừa phát hiện mang thai đã sảy mất, bác gái cả cũng chẳng phải tin tưởng bà thông gia, thừa dịp nông nhàn, dứt khoát đón con gái đã thai ba tháng trở về tự mình chăm sóc.
Diệp Tú Hồng không phải thật sự về nhà mẹ đẻ ăn thịt, coi như bác gái cả chịu chi thứ tốt, mấy anh trai chị dâu cũng không đồng ý. Em chồng gả đi về nhà mẹ đẻ ăn của bọn họ ở của bọn họ, còn muốn ăn thịt heo quý giá, có mặt mũi như vậy sao?
Thịt heo của nhà bác cả Diệp cũng giống như nhà Diệp Thư Hoa, ngày đó đã xử lý treo lên ướp muối, "thịt" mà Diệp Tú Hồng ăn cũng chỉ là ăn một chút ruột heo tóp mỡ.
Có điều cho dù là về nhà mẹ đẻ ăn cám nuốt rau, cô ta cũng càng muốn ở nhà mẹ đẻ đợi, ít nhất trong lòng thoải mái tự tại, vì thế lúc trả lời sự tò mò của Diệp Thư Hoa, mặt Diệp Tú Hồng hoàn toàn treo nụ cười hạnh phúc. Diệp Thư Hoa đương nhiên tin là thật, ánh mắt sáng ngời, cô đột nhiên nhớ tới lần trước đồng chí Vương Thúy Phân oán giận với cô chuyên chị cả Diệp không trở về nhà mẹ đẻ.
Bác gái cả thực sự là thông minh, chỉ cần có thịt ăn, không sợ con gái gả đi không thích về nhà mẹ đẻ.
Diệp Thư Hoa quyết định về nhà cũng phải chia sẻ cách này với mẹ cô.
Đáng tiếc các cô biết chậm một chút, thịt heo cũng đã bị ướp muối, chị cả Diệp có tới e rằng không có lộc ăn. Có điều bọn anh cả nói rồi, từ đây mãi cho đến ăn tết, người cha đội trưởng sẽ tổ chức cho thanh niên trai tráng vào núi săn bắt thú rừng. Đội sản xuất bọn họ đủ người, nếu may mắn nói không chắc có thể khiêng hai con heo rừng về phân chia, coi như vận may thực sự quá kém, cũng vẫn có thể bắt chút gà rừng thỏ rừng trở về ă bữa ngon rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-cuon-nien-dai-van-tro-thanh-nu-chinh/chuong-129.html.]
Diệp Thư Hoa suy nghĩ một hồi, chuyện này rất tốt, bởi vì do người cha đội trưởng dẫn đầu, anh cả anh hai lại là chàng trai cao to khỏe mạnh, chắc chắn cướp được con mồi trước tùy nhà bọn họ chọn.
Ngẫm lại đời trước cũng hiếm khi ăn thịt thú rừng, Diệp Thư Hoa mới ăn xong giò heo nướng không lâu cũng không nhịn được nuốt nước miếng, cô cũng không tin đến lúc đó mang tin tức đến cho chị cả Diệp, đối phương có thể chống chịu mê hoặc kiên trì không trở lại!
Lần này Diệp Thư Hoa tích cực như vậy, thỏa mãn khát vọng ăn uống của mình chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là hi vọng mẹ cô có thể vui vẻ một chút.
Nói tới hiện thực, xuyên qua thời đại thiếu quần áo thiếu lương thực, nếu như không có mẹ cô gần như dung túng quan tâm và cưng chiều, cuộc sống của Diệp Thư Hoa tuyệt đối không có thoải mái như vậy, còn có thời gian nghĩ trong đầu hết ăn lại uống? E rằng mỗi ngày đói bụng làm việc không hết mới là cách vận hành đúng đắn của thời đại này.
Từ góc độ cảm tính, từ nhỏ đến lớn Diệp Thư Hoa thiếu hụt ấm áp và quan tâm của cha mẹ, Vương Thúy Phân cho đủ hết một lần, không nhiều lời nhưng yên lặng đối tốt với người cha đội trưởng và ba người anh ngốc cuồng em gái của cô, đó chính là mua một tặng một, niềm vui bất ngờ.
Bây giờ Diệp Thư Hoa có nhiều người yêu thương như vậy, đương nhiên đã không thiếu tình yêu, cô không có nỗi buồn phiền về những người bạn nhỏ khác có tại sao cô không có, nỗi buồn duy nhất cũng đã biến thành ngày hôm nay có thể ăn được thịt hay không.
Đúng là rất thực tế.
Nói chung, Vương Thúy Phân, người cha đội trưởng và các anh ngốc rất tốt với cô, Diệp Thư Hoa không phải người không có tim không có phổi, có cơ hội cũng sẽ muốn báo đáp bọn họ, chỉ có điều hiện tại cô nghèo rớt mồng tơi, phần lớn thời điểm chỉ có thể bị ném cho ăn.
DTV
Chị em họ trò chuyện sôi nổi, phía sau đột nhiên truyền tới một âm thanh dễ nghe: "Tiểu Muội?"
Diệp Thư Hoa dừng bước quay đầu lại, thì nhìn thấy anh Tống mỉm cười với cô dưới ánh mặt trời, thực sự là vui tai vui mắt, Diệp Tiểu Muội hiếm thấy lộ ra nụ cười mê trai: "Anh Tống, sao anh ở đây?"