Thư Thư  hành động bất thình lình của  dọa sợ, ngay cả khăn lông trong tay rơi xuống mặt đất lúc nào cũng  phát hiện.
“Không.” Trong lúc hoảng loạn Thư Thư bất lực lắc đầu, dùng sức rút tay    nắm chặt hơn.
“Nàng   tư cách  .” Phù Trường Sinh  thấy Thư Thư từ chối cùng với nỗi sợ trong mắt nàng, trong lòng vô cùng  vui.
Ánh mắt động lòng  của nàng long lanh ánh nước, khiến   ngừng mà  .
Hắn đẩy nàng ngã xuống giường, cúi  đè xuống.
Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, ép buộc nàng ngẩng mặt  , nụ hôn của  như bão táp, tùy ý mà mãnh liệt, mang theo một loại bá đạo  thể nghi ngờ.
Nàng  hô to cầu cứu, nhưng miệng  chặn , dùng cách nào cũng  thể phát  âm thanh, chỉ  thể nức nở   thành tiếng.
Lúc  tay của  chạm  cổ áo của nàng!
Roẹt!
Quần áo rách nát,  khí lạnh lẽo đánh thẳng  làn da trắng như tuyết của nàng.
Nam nhân  sấp   nàng, hôn nước mắt  mặt nàng, từ chóp mũi, cổ, xương quai xanh...  từ từ  xuống… 
Lấy   khí, cuối cùng nàng cũng  thể  chuyện.
Nàng  ngừng cầu xin nam nhân đang gặm cắn : “Cầu xin ngươi…”
……
“Trường Sinh!”
 lúc  ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, là giọng nam nhân.
Thư Thư mặt đầy nước mắt liều mạng giãy dụa,   ngoài cửa hô to: “Cứu mạng, cứu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-van-nhan-me-kieu-mem-lai-bi-cuong-che-yeu/quyen-1-chuong-5.html.]
Phù Trường Sinh mặc kệ, vẫn vùi đầu gặm nhấm mỹ vị trong miệng.
Hắn   thể chờ đợi,   nàng, nghĩ ngay từ  đầu tiên  thấy nàng!
Ầm!
Cửa phòng   một cước đá văng.
Ánh trăng ngoài cửa chiếu  trong phòng, chiếu thẳng  hai  đang dây dưa  giường, nam nhân giống như sói kiềm chế thiếu nữ, thiếu nữ  đè ở   chỉ  nức nở run lẩy bẩy.
Phù Hằng một tay kéo Phù Trường Sinh, nặng nề đánh  một quyền.
Một quyền  đánh  nặng, mũi Phù Trường Sinh  đánh đến chảy máu.
Thư Thư nhân cơ hội  lấy chăn khoác lên , nhấc chân  chạy.
Phù Trường Sinh thấy nàng  chạy, ánh mắt như sói gắt gao  nàng chằm chằm, đưa tay  kéo con thỏ nhỏ về… 
Phù Hằng ngăn Phù Trường Sinh , lạnh lùng : “Phù Trường Sinh!”
Thư Thư dùng hết sức lực, chạy  khỏi phòng ngủ của Phù Trường Sinh.
Phù Trường Sinh thấy Thư Thư biến mất, hung hăng hất tay Phù Hằng , “Huynh mặc kệ .”
“Phù Trường Sinh,  phát điên cái gì . Nàng là ai,    ?”
Sắc mặt Phù Trường Sinh  vui, nhíu mày tức giận : “Không !”
Phù Hằng  thoáng qua phương hướng Thư Thư chạy  ngoài,  đó nghiêm mặt, “Đệ đừng  giả bộ hồ đồ, nàng là đại tiểu thư Vân gia, là vị hôn thê của biểu ca Ngọc Duyên.”
Tuy Vân Thư Thư cố gắng che giấu  phận của nàng, nhưng căn bản  gạt  hai   Phù gia.
Phù Trường Sinh một cước đạp ngã cái ghế bên cạnh,  nhẹ, “Vân gia   còn, lấy   đại tiểu thư chứ!”
Gương mặt Phù Hằng nghiêm túc   . “Ngọc Liên sắp cập kê, chẳng   vẫn luôn thích nàng ? Ta sẽ bảo mẫu  giúp  tới cửa cầu hôn! Nếu như   nữ nhân bây giờ,  cũng  thể tìm giúp .”