Thật đúng châm chọc mà!
Hắn hiện tại nên đuổi tiểu Tiễn Chi , tức giận phụ vương của nó. mà cơ thể nhỏ bé ỷ trong lòng , thể tàn nhẫn .
“Mẫu phi ngươi ?” Giọng của Tấn Vương lạnh lẽo.
“Không .” Tiểu Tiễn Chi ôm lấy cọ nhẹ.
Tấn Vương hít sâu một , ôm con trai lập tức tìm Minh Châu. Hắn hỏi nàng chân tướng cuối cùng là như thế nào, vì lừa ? Vì coi như tên ngốc mà chơi đùa?
trong hoa viên thấy một ai, Minh Châu cũng về phòng.
Ở lâu, Hoàng Đế đợi Minh Châu lâu, lúc cho rằng Minh Châu sẽ đến thì dặn canh cửa cung kính thỉnh Minh Châu đội mũ rèm che tiến .
“Minh Châu.” Trên mặt Hoàng Đế lộ ý , bước đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Minh Châu: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ đến.”
“Tử Sở.” Khi Hoàng Đế tháo mũ rèm che của nàng xuống, Minh Châu nhúc nhích. Chờ đến khi Hoàng Đế đặt mũ rèm che xuống bên cạnh, Minh Châu tiến lên ôm eo Hoàng Đế, giọng mềm mại gọi tên .
Đây là đầu tiên Minh Châu gọi tên của nhưng mỗi Minh Châu gọi tên, tâm hồn của Hoàng Đế đều cảm thấy tê dại, thể dường như thể khống chế.
“Ừm.” Hoàng Đế nhẹ nhàng vuốt ve da thịt tai của Minh Châu, nhẹ nhàng đáp Minh Châu.
“Ngài tìm là gì với ?” Minh Châu cọ nhẹ n.g.ự.c Hoàng Đế, hỏi mục đích tìm nàng đến đây.
“Minh Châu.” Hoàng Đế nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Minh Châu, kéo dãn cách giữa hai , thương tiếc Minh Châu: “Nàng g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé nhưng tra thêm một thông tin khác.”
“Cái gì?”
“Là về mẫu của đứa bé , nàng tên Thi Minh Nguyệt, giống như nàng đều là hoa nương của Cẩm Tâm Các. Nàng thật sự chút ấn tượng nào về nàng ? Nàng chính là hoa nương đêm đó với nàng cùng bán đấu giá đêm đầu tiên.” Hoàng Đế bình tĩnh Minh Châu, dường như thăm dò nàng.
Hoàng Đế chắc chắn thất vọng , Minh Châu dường như một chút ấn tượng nào.
Minh Châu mở to mắt, hoang mang .
“Sau đó thì ?”
“Nàng còn hiểu ?” Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy hình như sự việc điểm đúng.
“Lúc vì Tấn Vương đến Cẩm Tâm Các tìm nàng, nguyên nhân ban đầu khiến nàng gả cho Tấn Vương là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-80.html.]
“Bởi vì mang thai đứa con của .” Minh Châu trả lời .
“ nếu…” Hoàng Đế những lời tiếp theo chậm: “Nữ nhân đêm đó ở cùng Tấn Vương nàng mà là Thi Minh Nguyệt thì ?”
Sắc mặt Minh Châu trở nên trắng bệch: “Ngài là Tấn Vương nhận sai ? thể chứ? Sao thể khéo như ? Vậy chuyện của Chi Chi là như thế nào? Vì mang thai Chi Chi?”
“Không, đây là sự thật.” Minh Châu cự tuyệt tiếp thu, nàng tựa lên vai Hoàng Đế nhẹ nhàng nức nở lên.
Tiếng to nhỏ, Hoàng Đế thế thì lo lắng vô cùng, chỉ hận thể lập tức đem Tấn Vương và Thi Minh Nguyệt đến để Minh Châu hết giận.
“Đừng , đừng .” Hoàng Đế đau lòng an ủi Minh Châu.
Thế nhưng… Ở góc độ Hoàng Đế thấy, gương mặt Minh Châu là biểu cảm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thì là như thế, hóa là như thế! Cho nên Tấn Vương nàng lừa chuyện ? Hắn nàng là kẻ mạo danh thế.
mà liên quan gì đến nàng cơ chứ? Từ đầu đến cuối nàng đều nhận là nữ nhân đêm đó, kết quả chẳng lẽ do Tấn Vương tự suy luận ? Tự nhận sai , kết quả trách nhiệm đổ lên đầu nàng? Ba năm nay sự trả giá của nàng đều cho chó ăn cả ?
Hiện tại con trai ruột trở , lập tức đá văng nàng với Tiểu Tiễn Chi ? Làm gì chuyện như ?
Cho dù là vứt bỏ cũng là nàng cần mới đúng, ném mặt mũi của .
mà… còn Thi Minh Nguyệt . Lâm Cẩm Hi thật đúng là tên phế vật mà! Đã tìm ba năm mà vẫn tìm ? Thậm chí còn để nàng may mắn sinh nghiệt chủng của Tấn Vương.
Bọn họ giỏi thật! Dám dẫm đạp lên mặt mũi của nàng.
Nếu Tấn Vương với Thi Minh Nguyệt quá đáng như thì đừng trách nàng nhẫn tâm.
Minh Châu ngẩng đầu lên Hoàng Đế, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt: “Tử Sở, sợ quá. Liệu Tấn Vương thẹn quá hóa giận mà tay với ?”
Sao thể chứ, với sự hiểu của Hoàng Đế về Tấn Vương, yêu Minh Châu đến nhường nào. Có lẽ khi chuyện Tấn Vương sẽ đau khổ, sẽ sống bằng c.h.ế.t nhưng bảo buông tay Minh Châu thì tuyệt đối khả năng đó.
những phỏng đoán Hoàng Đế sẽ cho Minh Châu .
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Hoàng Đế thương tiếc mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Minh Châu: “Tấn Vương là vương, chuyện giữa hai cái của là nàng lừa gạt. Nếu tức giận đến khống chế bản , …” Hoàng Đế hết câu.
Sắc mặt Minh Châu buồn bã: “Tử Sở, sợ, thật sự sợ Tử Sở , còn Chi Chi nữa.” Minh Châu gọi tên của Hoàng Đế, phảng phất như là trời, là đất của nàng. Hiện tại nàng một cây hoa thố ti, chỉ thể dựa dẫm, leo lên dây đằng to lớn là .
“Minh Châu.” Có lẽ do quá sợ hãi , Minh Châu siết tay ôm chặt Hoàng Đế, cơ thể của hai dán , sự khô nóng dâng lên, trong lúc vô tình dụ dỗ con đến mê ly.
“Minh Châu.” Hoàng Đế si mê đến ngốc nghếch gọi tên Minh Châu nữa, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Minh Châu lên lập tức hôn xuống.