“Đúng, đúng, đúng ta phải đi đưa Minh Châu về.” Hắn sợ Minh Châu vẫn còn tức giận không chịu trở lại, Tấn Vương chạy đến phòng của con trai, bế con trai đang ngủ ngon lành vào lòng.
Tiểu Tiễn Chi bị phụ vương làm cho tỉnh giấc, mơ màng nhìn Tấn Vương: “Phụ vương.” Trong giọng nói còn có chút ngái ngủ.
Tấn Vương lúc này mới chú ý đến đôi mắt của con trai có chút sưng: “Mắt con sao vậy?”
“Con…” Tiểu Tiễn Chi tủi thân xoa xoa hai mắt, “Mẫu phi hôm nay không thèm để ý đến con, con rất tủi thân, cho nên con mới khóc một lúc.”
Không thèm để ý đến nó? Tấn Vương trong lòng khẽ run một cái, nàng có thể mặc kệ con trai khóc lóc mà không dỗ, hắn đem con trai đi thật sự có thể đem Minh Châu trở về sao?
Thôi, còn nước còn tát! Nhưng nhìn con trai đang tủi thân, Tấn Vương lại có chút chút đau lòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán con trai: “Còn mệt không? Nếu mệt thì đi ngủ tiếp nhé!”
“Ưm.” Tiểu Tiễn Chi đáp một tiếng, tiếp tục rúc vào lòng của Tấn Vương.
Nhưng khi cảm thấy phụ vương bế nó đi ra bên ngoài, nó liền tỉnh lại: “Phụ vương, cha muốn đưa con đi đâu thế?”
Tấn Vương không có mặt mũi nào mà giải thích cho con trai, hắn nhẹ nhàng ân đầu Tiểu Tiễn Chi xuống: “Không đi đâu cả, ngủ đi! Tỉnh ngủ là có thể nhìn thấy mẫu phi rồi.”
Nghe thấy hắn muốn đi tìm Minh Châu, Tiểu Tiễn Chi cũng không do dự nữa, nó ngoan ngoãn nằm trong lồng n.g.ự.c của Tấn Vương, ngáp một cái liền đi ngủ.
Đi được nửa đường, Minh Châu đột nhiên kêu dừng xe ngựa.
“Vương phi.” Nha hoàn hầu hạ bên ngoài khó hiểu nhìn Minh Châu, nha hoàn này thật ra là người do Lâm Cẩm Hi đưa đến. Bên cạnh Tiểu Tiễn Chi cũng có một người như vậy. Đương nhiên là chuyện này Minh Châu không hề biết. Nàng chỉ thấy nha hoàn này đối với nàng rất trung thành và tận tâm, bị tính cách mạnh mẽ của nàng ta chinh phục. Nha hoàn này đã nhiều lần bảo vệ nàng, Minh Châu thật sự rất đắc ý. Bởi vì nàng ta đối với nàng càng trung thành thì càng chứng minh được sự lợi hại của nàng.
“Xe ngựa tiếp tục đến Cẩm Tâm Các, chúng ta đi đến một nơi khác.”
Nha hoàn theo bản năng nhíu mày, Cẩm Tâm Các là địa bàn của các nàng ở Lương Đô, Vương phi đến đó sẽ rất an toàn nhưng nếu đi nơi khác, nàng ta sao có thể đảm bảo an toàn cho Vương phi?
Trong lòng của nha hoàn có rất nhiều suy nghĩ chạy qua, Minh Châu không hề hay biết, nàng đi xuống xe ngựa, gọi nha hoàn cùng đi: “Ngươi cùng ta đi đến An Dật Vương phủ.”
Nha hoàn: “...”
Minh Châu đã quyết tâm làm như thế, một nha hoàn nhỏ như nàng ta sao có thể thay đổi được gì. Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể lo lắng, sốt ruột đi theo Minh Châu đến An Dật phủ.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tại An Dật Vương phủ, An Dật Vương đang ở thư phòng luyện viết thư pháp. Hắn cảm thấy thư pháp của mình gần đây có chút tiến bộ, hắn định vì Minh Châu và Tiểu Tiễn Chi chép một ít kinh Phật, đem đặt ở trước Phật Tổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-69.html.]
“Vương gia, có người tìm ngài.” Đúng lúc này hạ nhân đột nhiên bẩm báo với An Dật Vương.
“Là người nào?” An Dật Vương không ngẩng đầu lên đáp.
“Là một nữ nhân, trên tay cầm thẻ bài của Tấn Vương phủ.”
Nữ nhân? An Dật Vương nhíu mày, Tấn Vương phủ có nữ nhân nào sẽ đến tìm hắn chứ? Chẳng lẽ là…
Ngay sau đó An Dật Vương lại cảm thấy không có khả năng này. Có điều mặc kệ có đúng hay không, chỉ sợ là đều có liên quan đến Minh Châu.
An Dật Vương buông ngay bút xuống, phẩy phẩy ống tay áo, khoan thai đi ra ngoài.
Trong sảnh chính, Minh Châu đứng đưa lưng về phía cửa, nàng đang đánh giá cách bày trí ở nơi này. Không thể không nói, nơi này rất hợp với tính cách của An Dật Vương, lịch sự, tao nhã, lại mang theo chút thanh tịnh, yên lặng đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được sự yên bình tỏa ra từ tận tâm can.
“Nàng.” Sau khi An Dật Vương bước vào liền muốn hỏi chuyện nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, hắn thiếu chút nữa kêu lên.
Hắn đi lên vài bước, đi thẳng đến chỗ của Minh Châu, trên mặt đều là vẻ mặt không thể tin nổi: “Minh Châu.”
“Hoàng thúc.” Minh Châu nhẹ nhàng đáp hắn một tiếng, sau đó bật khóc.
“Minh Châu, nàng sao thế?” An Dật Vương Vương đau lòng, luống cuống tay chân, an ủi Minh Châu, “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao lại khóc thương tâm thế?”
“Là Tấn Vương,” Giọng nói của Minh Châu mang theo chút lạnh lẽo.
“Tấn Vương có nữ nhân khác rồi, Thi Minh Nguyệt, nữ nhân kia tên là Thi Minh Nguyệt. Tấn Vương thật sự rất thích nàng ấy, còn ở trước mặt ta khen nàng ấy, nói nàng ấy rất đặc biệt, rất hiếm có. Đứa trẻ rất giống Tấn Vương kia cũng họ Thi. Thi Tinh Thần, Thi Minh Nguyệt. Một cái là sao trời, một cái là trăng sáng, sao có thể không có quan hệ gì? Bọn họ chỉ sợ chính là nữ nhân và con trai của Tấn Vương ở bên ngoài.”
An Dật Vương: “...”
An Dật Vương trong lòng có chút chùng xuống, nói thật với hiểu biết của hắn về Tấn Vương, hắn luôn cảm thấy Tấn Vương không phải loại người như thế nhưng Minh Châu nói chắc chắn như vậy, lại không hề giống nói dối.
“Nàng đừng vội, bây giờ ta sẽ phái thuộc hạ đi điều tra hai người này, muộn nhất là ngày mai, ngày mai ta cho nàng một câu trả lời có được không?” An Dật Vương trầm giọng dỗ dành Minh Châu.
“Được.” Minh Châu tủi thân, sụt sịt mũi.
An Dật Vương sau khi phân phó cho hạ nhân làm việc, sợ Minh Châu một mình nghĩ linh tinh, càng thêm đau lòng. An Dật Vương đưa Minh Châu đến thư phòng: “Có đói bụng không? Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Trong thư phòng được bày trí lịch sự, tao nhã, mang đến cảm giác kín đáo nhưng không gò bó. Thành thật mà nói, lời Tấn Vương nói hôm nay làm Minh Châu nghe xong rất tức giận, đặc biệt là khi nàng đã xác định Tấn Vương là một tên phản bội, sau đó cảm thấy hắn đã có nữ nhân ở bên ngoài từ lâu.