Trong phòng ngủ, Minh Châu lại nhận được ngọc bội của Lâm Cẩm Hi. Sau khi nàng ấy mở ra, bên trong quả nhiên nhìn thấy một mảnh giấy trong đó.
Trên đó viết không nhiều, chỉ viết là một tháng sau, hắn sẽ về lại Lương Đô. Còn có một câu chào hỏi với Tiểu Tiễn Chi.
“Ha!” Minh Châu cười nhẹ.
Đột nhiên về vào lúc này, người tới không có ý tốt!
Ba năm gần đây, Lâm Cẩm Hi rất ít khi trở về Lương Đô. Chỉ về có ba lần, cũng không có nhìn thấy Tiểu Tiễn Chi. Sau này Minh Châu có nghĩ qua, trong chuyện của nàng, Lâm Cẩm Hi luôn thích ôm hết mọi việc, cho dù lúc trước hắn có hứa rằng sẽ không nhúng tay vào việc của nàng và Tấn Vương. Có điều giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ai mà biết được buổi tối ngày nào đó hắn có đánh thuốc mê nàng, cố ý lừa nàng hay không? Cho nên, Minh Châu không tin hắn.
Vì thế, Lâm Cẩm Hi hưng phấn trở về ba lần, Minh Châu đều nghĩ cách ngăn cản. Đừng nói đến gặp mặt Tiểu Tiễn Chi, ngay cả bản thân nàng cũng không đến gặp hắn.
Gặp hắn làm cái gì chứ? Không nói đến, không thể mang được cho nàng chút quyền lực và phú quý nào, thậm chí có thể hủy hoại hết cuộc sống hiện tại của nàng. Nàng cũng không có ngốc.
Cho nên! Nếu lúc trước hắn là thật lòng, bây giờ có lẽ hắn rất tức giận. Nếu như không phải thật lòng, vậy thì hắn sẽ càng tức giận.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Nhưng mà Minh Châu cũng không sợ, con trai vẫn ở trong tay nàng. Hắn cũng không dám làm gì.
“Minh Châu.” Minh Châu vừa đem mảnh giấy đó đi đốt thì Tấn Vương mặt mày vui vẻ trở về.
“Trở về rồi.” Minh Châu không quay đầu.
“Ừm.” Tấn Vương gật đầu, “Chi Chi đâu?”
“Nó đùa nghịch cả buổi trưa, trời chạng vạng tối mệt quá nên giờ vẫn còn đang ngủ.”
Đùa nghịch! Nghĩ đến năng lực đuổi gà bắt chó của con trai hắn, chỉ sợ là Minh Châu bị tên tiểu tử thối này làm cho mệt chết.
Tấn Vương không khỏi có chút đau lòng cho Minh Châu: “Nàng chắc là mệt mỏi lắm!”
Mệt? Minh Châu nhịn không được mà cười nhẹ, mệt không á? Đương nhiên là không rồi.
Nàng biết Tiểu Tiễn Chi rất là yêu thích nàng, cho nên trưa nay nó cuối cùng cũng có thể bám lấy nàng rồi, cả buổi trưa nó không đi đâu cả chỉ ngồi cạnh nàng. Nhưng mà qua một lúc lâu, nó không kiềm chế nổi cái tính ham chơi của mình. Hoặc là lúc Tấn Vương, An Dật Vương và Hoàng Đế ở cùng với nó, lúc nó ham chơi đều không màng đến thân phận mà chơi cùng nó. Nên nó nghĩ là mẫu phi cũng sẽ như vậy.
Vì vậy nó làm nũng với Minh Châu nhưng Minh Châu sao có thể hạ mình để chơi với nó được. Tất nhiên là nàng lạnh lùng nhìn nó một cái, cũng không để ý đến nó, tự làm việc của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-67.html.]
Không có được thứ mình muốn, Tiểu Tiễn Chi nhịn không được khóc lóc, làm loạn.
Nó khóc cứ khóc, Minh Châu vẫn làm việc của mình. Cuối cùng nó khóc mệt rồi, chỉ có thể để người hầu bên cạnh Minh Châu đem đồ chơi đến cho mình, vừa tủi thân khóc thút thít, vừa tự chơi một mình. Dáng vẻ đáng thương không chịu nổi.
Tiểu Tiễn Chi khóc và chơi mệt rồi, dùng quá nhiều thể lực nên lúc chạng vạng tối nó cũng mệt quá tự ngủ luôn. Hiện tại còn chưa tỉnh.
Đương nhiên, Minh Châu sẽ không nói với Tấn Vương những chuyện này: “Cũng không mệt lắm!”
Để ý tới Tấn Vương hơi khác thường ngày, Minh Châu có chút tò mò: “Chàng hôm nay có vẻ rất vui?”
Tấn Vương gật đầu, cầm bàn tay nhỏ của Minh Châu, kéo nàng vào trong lòng. Minh Châu cũng không giãy giụa để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nàng thậm chí còn tự điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái.
“Quân lương ở biên quan xảy ra vấn đề, bên Hộ Bộ cũng không lấy được ngân lượng. Ta vốn dĩ đang lo là các tướng sĩ sẽ trải qua mùa đông này như nào nhưng mà Thôi Văn Đạo giới thiệu cho ta một người.” Nói xong, hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Minh Châu, như thể đang nói với Minh Châu, hỏi ta đi, hỏi ta đi.
Rõ ràng như vậy, giống như một chú chó nhỏ cầu xin chủ nhân vuốt ve vậy, mang theo một cảm giác ngây thơ, hồn nhiên và tràn đầy sức sống. Minh Châu hơi khựng lại, nhìn không được đưa tay lên che mắt của Tấn Vương.
“Là người như thế nào?” Như mong muốn của Tấn Vương, Minh Châu không tự nguyện mà hỏi.
Tấn Vương vui mừng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu hôn một cái: “Là một nữ nhân, nàng ấy thật sự là một nữ nhân rất đặc biệt. Không giống những nữ nhân bình thường khác, nàng ấy có suy nghĩ của riêng mình, cũng có kế hoạch cho riêng mình. Nàng ấy biết rất nhiều, thậm chí còn giỏi hơn rất nhiều nam nhân ngoài kia.”
“Nữ nhân?” Sắc mặt của Minh Châu lập tức lạnh xuống, nàng đẩy Tấn Vương ra: “Vậy là Vương gia có tình nhân bên người rồi sao? Nếu như thích thì có thể nạp vào phủ. Sao phải ở trước mặt ta nói ra để ta khó chịu chứ?”
Tấn Vương không hiểu chuyện gì. Hắn ngơ ngác nhìn Minh Châu.
Đây là bị làm sao vậy? Hắn, hắn, hắn, hắn không có ý này mà! Hắn chỉ là rất kính phục Thi Minh Nguyệt nhưng mà hắn không có một chút tình cảm nào với nàng ấy cả! Hôm nay hắn ở trước mặt Minh Châu vui vẻ nói đến nàng ấy như vậy, là bởi vì nàng ấy giúp hắn giải quyết được vấn đề, hắn rất vui.
“Minh, Minh Châu.” Tấn Vương hoảng loạn, hắn cảm thấy hắn sắp không giữ được Minh Châu rồi, hắn cứ có cảm giác hoang mang như thể sắp mất đi nàng vậy.
“Minh Châu, ta không có ý này mà.”
“Mặc kệ chàng có ý gì.” Biểu cảm của Minh Châu không thay đổi, không kiên nhẫn đẩy bàn tay của Tấn Vương ra, “Ta mặc kệ chàng có phải có nữ nhân, có con trai ở bên ngoài hay không, ta chỉ có một yêu cầu thôi. Đó chính là quản lý tốt bọn họ, đừng để bọn họ chạy đến trước mặt của ta.”
Nữ nhân nào? Con trai nào? Hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Minh Châu, ta không có nữ nhân cũng không có con, sao nàng có thể nói ra những lời ảnh hưởng đến tình cảm phu thê chúng ta như vậy được?”