Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-04-16 06:36:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta biết rồi.” Khuôn mặt Minh Châu lạnh đi mấy phần.
Nàng đã cho hắn cơ hội rồi nhưng hắn không chịu nói thẳng với nàng. Vậy thì sau này nàng có làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng không thể trách nàng. Dù sao cũng là do hắn lừa nàng trước.
“Tối nay chàng ngủ cùng với Chi Chi đi! Nó vừa khóc lóc làm ta rất đau đầu, ta không muốn nửa đêm đang ngủ lại phải dậy rồi cùng chàng dỗ con đâu.”
Với thái độ này của Minh Châu có thể là Tấn Vương sẽ không cảm nhận được. Nhưng Tiểu Tiễn Chi trời sinh nhạy bén, nó cảm nhận được cảm xúc thật sự của Minh Châu. Nó biết là mẫu phi hiện giờ thật sự không muốn nhìn thấy nó và phụ vương.
Vậy nên, có phải thật sự có một ca ca, lấy mất tình yêu của mẫu phi rồi!
“Phụ vương.” Tiểu Tiễn Chi tủi thân nhìn hắn, “Chi Chi tối nay muốn ngủ với người.”
Mẫu phi đã không cần nó rồi, nó không thể đến phụ thân cũng mất được.
“Được thôi! Phụ vương tối nay ngủ cùng con.” Tấn Vương hôn lên khuôn mặt nhỏ của con trai nhưng mà hắn cũng rất luyến tiếc Minh Châu, có điều con trai cũng rất quan trọng. Cũng chỉ một đêm thôi.
Sau khi thu dọn xong, Tấn Vương ôm con trai luyến tiếc từng bước đi đến viện bên cạnh.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Đêm muộn, trong viện bên cạnh, Tấn Vương cùng con trai ngủ say sưa.
Trong phòng ngủ, Minh Châu đột nhiên mở mắt. Nàng chậm rãi đứng dậy, cả người tỏa ra mùi hương của hoa hải đường mê hoặc lòng người, vừa nho nhã vừa chậm rãi mặc áo khoác ngoài vào.
Bên cạnh nhà khách có giấu một khu vườn nhỏ, An Dật Vương yên lặng ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn.
Hắn vô tình phát hiện được nơi này khi còn sống ở trong Tấn Vương phủ, cũng từng gặp Minh Châu ở chỗ này vài lần.
Ban đêm thật sự rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ve kêu và chim hót.
Sau lưng hắn bỗng có tiếng bước chân vừa lả lướt vừa quen thuộc, An Dật Vương kích động quay đầu lại: “Minh Châu.” Hắn nhẹ giọng xuống gọi nàng một tiếng.
Minh Châu gật đầu với hắn, nhẹ nhàng mang đèn lưu ly trong tay đặt ở một bên bàn đá.
“Sao lại mặc ít như vậy?” Sau khi thấy trang phục Minh Châu đang mặc, An Dịch Vương nhíu mày. Hắn đứng dậy đi đến, dùng áo choàng đang khoác trên người bọc lấy Minh Châu, đem nàng ôm vào lồng ngực.
Minh Châu cũng không giãy giụa, lẳng lặng mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Tay lạnh hết rồi.” An Dật Vương đau lòng, bàn tay to lớn bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, giúp nàng làm ấm tay.
“Vương gia” Minh Châu nép vào lòng của hắn, tựa vào lồng n.g.ự.c hắn, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của An Dật Vương.
“Ừm!” An Dật Vương nhẹ nhàng đáp: “Nàng không vui sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-62.html.]
Minh Châu không trả lời hắn mà tiếp tục lắng nghe nhịp tim của hắn.
An Dật Vương thở dài: “Thật ra ta không nghĩ là tối nay có thể gặp được nàng, ta chỉ là theo thói quen đợi nàng ở đây thôi.”
“Ừm.” Minh Châu lên tiếng: “Tối nay Chi Chi khóc không ngừng, Vương gia ngủ cùng nó tối nay.”
“Chi Chi khóc sao?” An Dật Vương đau lòng: “Sao thế? Vì sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Vương gia.” Minh Châu chui ra khỏi vòng tay của An Dật Vương, đôi mắt long lanh nước nhìn hắn: “Hôm nay ta gặp một đứa trẻ.”
“Sau đó thì sao?” An Dật Vương nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Minh Châu.
“Đứa trẻ đó cũng tầm tuổi Chi Chi, hơn nữa còn giống y hệt Vương gia.”
An Dật Vương: “...”
Thanh âm của Minh Châu mang theo tiếng khóc nức nở: “Ngươi có tin không? Hai người xa lạ lại giống nhau như đúc?”
“Vậy nên ý của nàng là nó là con hoang của Tấn Vương ở bên ngoài.”
“Ta chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích này thôi.” Minh Châu cắn môi, cả người yếu ớt, giống như hoa đào bị gió bão vùi dập vậy, khiến cho người ta thương xót. Cảm giác như giây tiếp theo nàng có thể bị gió thổi biến mất, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn.
“Tấn Vương yêu nàng như vậy, có thể là nàng hiểu lầm thôi.” Cuối cùng thì tình yêu với Minh Châu vẫn hơn tất cả mọi thứ, An Dật Vương vô thức mà an ủi Minh Châu. Hắn không muốn Minh Châu vì chuyện này mà đau lòng như vậy.
“Không phải hiểu lầm.” Minh Châu ôm lấy cổ của An Dật Vương, lại tựa đầu vào lồng n.g.ự.c của An Dật Vương, “Ta cùng với Vương gia làm phu thê cũng ba năm rồi, sớm chiều bên nhau, ta đối với hắn rất quen thuộc. Có lẽ là trực giác của nữ nhân, hôm nay ngay khi gặp đứa trẻ đó, ta liền biết, nó và Vương gia chắc chắn có liên quan đến nhau.”
“Hắn phản bội ta.” Minh Châu ở trước mặt An Dật Vương, lập tức kết án tử cho Tấn Vương.
“Minh Châu, Minh Châu.” An Dật Vương đau lòng kêu tên của Minh Châu.
Minh Châu của hắn kiêu ngạo như thế! Tận mắt chứng kiến tướng công từng yêu nàng sâu đậm phản bội, nàng ấy không biết phải đau lòng đến nhường nào!
“Đứa trẻ đó tên Thi Tinh Thần, là đi cùng vị thần y đại tài đang được đồn đại gần đây tại Lương Đô”. Minh Châu cúi đầu, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to của An Dật Vương, tay nhỏ nhẹ nhẹ gõ vào lòng bàn tay của An Dật Vương, “Ngươi có thể giúp ta điều tra họ không? Ta chỉ tin ngươi thôi.” Minh Châu một lần nữa ngẩng đầu nhìn vào hắn.
“Được.” Bàn tay của An Dật Vương nhẹ nhàng bao phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu, chỉ lộ ra đôi mắt có thể khiến hắn đọa ma, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt mềm mại của nàng.
“Chỉ cần là việc nàng giao phó, ta đều sẽ giúp nàng hoàn thành.”
“Ta biết mà, ngươi đối với ta là thật lòng.” Minh Châu kéo bàn tay của hắn xuống, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, dâng hiến cho hắn đôi môi đỏ mọng. Sau đó, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
An Dật Vương đã bị mê hoặc …
Ngày hôm sau, Tấn Vương bị con trai đạp cho tỉnh giấc. Tư thế ngủ của tên nhóc này thật sự rất kì lạ. Tối qua trước khi đi ngủ, đứa nhỏ này rõ ràng là được hắn ôm vào trong lòng. Nhưng đến sáng sớm, đầu lại ở cuối giường, chân thì quay lên trên đầu giường rồi. Cái chân nhỏ kia còn không chịu an phận còn đá vào mặt hắn. Nếu như hắn dậy muộn thêm một chút, chỉ sợ là cái chân mập mạp này sẽ nhét vào miệng hắn mất.