Lời này thật sự quá nặng nề, chẳng lẽ vì nàng ta bệ hạ sẽ ghét bỏ nhà họ Liễu họ hay sao?
Giờ đây thần y hay là Hoa Tinh gì, Liễu Tam đều không bận tâm nữa. Nàng ta chỉ quan tâm phải làm thế nào cho Hoàng Đế bớt giận.
“Ta, ta...” Tiếc là nàng ta càng hoảng càng không nói nên lời.
“Được rồi.” Hoàng Đế xua tay: “Lần này ta ra đây cũng chỉ là đi dạo thôi, vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng mà ngươi thật sự quá đáng đến mức bắt ta phải ra tay. Không có lần sau nữa, hiểu không?” Khuôn mặt của hắn ta thật lạnh lùng.
“Biết ạ, biết ạ. Đã biết ạ.” Liễu Tam cô nương nói xong liền vội vã dẫn người chạy mất dạng.
Hoa Tinh đứng một bên được người của Minh Châu bảo vệ ở phía sau nhìn mà líu lưỡi, cho nên nam nhân trước mặt có thân phận rất ghê gớm sao? Ghê gớm đến mức khiến nữ nhân điên thích ỷ thế h.i.ế.p người kia phải e sợ?
Chỉ là Hoa Tinh không hiểu biết lắm về tầng lớp quyền quý của Đại Lương nên tự nhiên không biết được thân phận Hoàng Đế có bao nhiêu khó lường.
Hắn cảm kích nhìn Hoàng Đế: “Xin đa tạ vị công tử này.”
Hoàng Đế sửng sốt, hắn ta biết người này đã hiểu lầm nhưng hắn ta cũng không định giải thích, chỉ gật đầu coi như nhận câu hiểu lầm này.
Hắn ta vừa định để Hoa Tinh đi thì nghe thấy giọng nói của Minh Châu từ trong phòng truyền ra: “Lão gia, chuyện đã giải quyết xong rồi còn không trở vào. Vị công tử dẫn theo đứa nhỏ bên cạnh ngài cũng mau vào đây đi! Đứa bé nhỏ như vậy, chắc vừa nãy bị dọa rất sợ.”
Được rồi! Minh Châu đã lên tiếng, Hoàng Đế chỉ có thể nghe theo mà đưa Hoa Tinh vào thôi.
Hoa Tinh đi theo Hoàng Đế vào, trong phòng, khoảnh khắc khi nhìn thấy Minh Châu, Hoa Tinh liền ngây ngẩn.
Cái đẹp của muôn hoa bung chồi vào mùa xuân lóe qua đôi mắt hắn rồi lại im lặng trong nháy mắt. Thứ duy nhất còn sót lại là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ôm trọn cả mùa xuân của muôn hoa kia.
Đẹp! Thật đẹp! Hắn cảm thấy Minh Nguyệt tỷ tỷ đã là tuyệt sắc nhân gian, không ngờ rằng hóa ra trên đời vẫn còn một mỹ nhân như thế. Nàng xinh đẹp đến mất khiến hắn thất hồn lạc phách, khiến hắn không thể tìm kiếm được một từ ngữ nào đủ để miêu tả cảm giác bây giờ của mình.
Hắn cảm thấy khi đối mặt với nàng mọi ngôn từ đều không đủ để miêu tả nàng, chỉ có tiếng tim đập là chân thật.
Đúng lúc này, Minh Châu lại cười dịu dàng với hắn: “Vị công tử này sợ hãi chăng?”
“Phải! Đúng vậy!” Hoa Tinh ngây ngốc trả lời Minh Châu.
Minh Châu bị hắn chọc cười, lại cười duyên nói: “Công tử nên đặt đứa bé xuống trước đi! Đứa bé còn nhỏ mà tình hình vừa rồi lại căng thẳng, khó tránh khỏi sợ hãi.”
Đúng đúng, Thần Thần, ban nãy Thần Thần cũng bị dọa sợ.
Hoa Tinh phản ứng lại, dáng vẻ có lỗi mà đặt Thi Tinh Thần đang được hắn ôm chặt xuống. Hắn đau lòng sờ mặt Thi Tinh Thần hỏi: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-57.html.]
Thi Tinh Thần ngượng ngùng lắc đầu. Nó cảm thấy nó thật vô dùng, ban nãy nguy hiểm như vậy nó không chỉ không giúp được gì cho cha nuôi còn để cha nuôi lo lắng cho nó.
Hơn nữa nó quá nhát gan, đến bây giờ tim vẫn đập thình thịch.
“Vậy là tốt rồi.” Hoa Tinh thở phào. Hắn mỉm cười nhìn hai người Minh Châu, khẽ đẩy đẩy Thi Tinh Thần: “Mau cảm ơn phu nhân và công tử đi. Nếu không có công tử, e rằng hôm nay chúng ta đã gặp họa rồi. Nếu không có phu nhân nhắc nhở, sợ rằng bây giờ ta vẫn vô tâm không để ý tới con có gì khác thường.”
Đúng vậy, phu nhân. Bởi vì búi tóc trên đầu Minh Châu là búi tóc hoa lệ dành cho phụ nữ đã xuất giá mà không phải thiếu nữ khuê các, thả tóc rối tung.
Không biết vì sao, lúc này Hoa Tinh lại cảm thấy buồn bã trong lòng.
Thi Tinh Thần không biết cha nuôi mình đang buồn bã, nó quay người đáp lễ chu đáo như ông cụ non, cúi đầu thật thấp với Hoàng Đế: “Đa tạ công tử.”
Lại quay người, hai mắt lấp lánh nhìn Minh Châu.
Vị phu nhân này thật đẹp quá! Đẹp như mẹ vậy, không, không phải, là đẹp hơn mẹ!
Nó chưa bao giờ gặp phu nhân nào đẹp như vậy, vẻ đẹp giống như giọt sương óng ánh phơi mình trên nắng mai. Giọt sương lướt qua cánh hoa, chỉ để lại cho lòng người sự thanh khiết khắc sâu vào lòng.
“Đa tạ, đa tạ phu nhân.” Khuôn mặt nhỏ của Thi Tinh Thần đỏ bừng, nó thấy hơi ngại ngùng.
Chỉ là, khi nhìn rõ khuôn mặt của Thi Tinh Thần, nụ cười trên mặt Minh Châu có phần cứng ngắt.
Không phải, cậu bé đang đứng trước mặt nàng giống Tấn Vương quá. Liếc mắt một cái còn tưởng như đây là phiên bản thu nhỏ của Tấn Vương.
Chỉ là, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hai người xa lạ không có bất kỳ quan hệ gì lại trông giống nhau như đúc?
Minh Châu không tin.
Vậy nên, là Tấn Vương phản bội nàng sao?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Minh Châu liền nổi lên một ngọn lửa không tên, không liên quan đến ghen hay không, cũng không liên quan đến tình yêu nam nữ. Là Tấn Vương đã đồng ý với nàng, hắn chỉ thích nàng, chỉ yêu mình nàng. Nếu hắn đã hứa hẹn với nàng như vậy thì hắn bắt buộc phải làm được.
Minh Châu nhìn sang Hoàng Đế, nàng muốn nhìn ra thái độ của hắn ta. Tiếc là làm nàng thất vọng rồi, dường như Hoàng Đế hoàn toàn không biết gì cả, khuôn mặt lúc này đang đầy vẻ khiếp sợ đây!
Tự nhưng nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Tấn Vương ở đây, hơn nữa còn bị nhìn thấy hắn với Minh Châu lại trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nói ra ai mà chẳng kinh sợ!
Điều chỉnh lại biểu cảm mất tự nhiên của mình, Minh Châu nhẹ nhàng vẫy tay gọi Thi Tinh Thần: “Ngươi lại đây.”
Đầu Thi Tinh Thần cảm thấy hơi choáng váng, nó vô thức đi tới theo động tác của mình châu, đi đến trước mặt nàng.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Ngươi trông thật đáng yêu, tên là gì vậy?”