Tang Không nhất quyết không chui ra, Ly Thương liền tự mình bước tới chỗ hắn đang trốn, cười lạnh: "Nhìn kỹ nhé!"
Nói đoạn, ngay dưới ánh đèn pin sáng rực trên tay gã, Tang Không một lần nữa xuất hiện.
"A, xác sống, là xác sống, xác sống chui vào trong đây rồi." Vừa nhìn thấy Tang Không, gã hoảng loạn đến mức đèn pin trên tay còn không cầm chắc, nào còn rảnh rỗi diễn kịch với cô nữa. Chỉ trong một cái chớp mắt, đến bóng cũng không thể nhìn thấy hắn.
"Chắc là đi báo với đám người kia rồi." Ly Thương bình tĩnh tiến tới chỗ đèn pin bị gã ném lại, nhặt lên, nhét vào trong túi xách: "Chúng ta đi thôi."
Cô cũng không ngu đến mức ở yên chỗ này đợi gã dẫn theo người tới đây. Huống hồ, cô vẫn còn vật tư muốn thu thập.
Tang Không chứng kiến một màn này: "..."
Hắn nghi ngờ cô kéo hắn theo là để làm bình phong đuổi đám người cô không muốn tiếp xúc đi. Nhưng hắn lại không có bằng chứng.
Một người một xác tìm tới quầy để thực phẩm, bởi vì thời gian mạt thế đã trôi qua một tháng, nơi này bỏ hoang cũng đã lâu nên thực phẩm tươi sống đều đã hỏng, Ly Thương chỉ có thể vơ được một chút đồ đóng hộp. Cô tùy tiện chọn một gói bánh, bóc bánh cắn một miếng, làm dịu đi cơn đói của cơ thể.
"Anh có ăn không?" Ly Thương đưa một miếng ra trước mặt hắn.
Tang Không: "..."
Nữ nhân này, đang trêu chọc hắn đúng không?
"Ồ, quên mất, anh không thể ăn."
Tang Không: "..."
Để cô ta làm nạn nhân đầu tiên trước móng vuốt của hắn đi, đừng ai cản hắn.
Ly Thương lấy xong vài món đồ cần thiết, một số thứ nhét vào túi xách đeo trên lưng, một số thứ cất trong túi càn khôn. Sau khi thỏa mãn, cô mới dắt theo hắn, rời khỏi trung tâm thương mại. Chẳng biết có phải do hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch hay không, bọn họ đi chưa được vài bước chân, đã chạm trán một nhóm người đang trốn chạy khỏi xác sống.
Mập
"Ly Thương, là cô ta, đúng là cô ta rồi."
"Thứ đi bên cạnh cô ta, quả thật là xác sống."
"Cô ta, thật sự cấu kết với xác sống sao?"
"Mau, mau chạy."
Sau đó, là một loạt tiếng bước chân lộn xộn, không ai bảo ai, chạy hết tốc lực ra xa cô hơn. Thế nhưng, chờ đón bọn họ ở nơi ấy, lại là ba con xác sống đang chậm rãi di chuyển tìm mồi.
Ly Thương ngồi trên nóc một chiếc xe ô tô đã bám bụi, bình tĩnh nhìn đám người chạy dần xa: "Anh có phải ăn bọn họ không?"
Tang Không đề phòng nhìn cô: "..."
Làm gì? Nếu hắn thật sự cần ăn bọn họ, chẳng lẽ cô sẽ g.i.ế.c bọn họ làm mồi cho hắn chắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nu-phu-dung-them-thuong-nam-chinh/7.html.]
Đợi mãi không thấy hắn phản ứng, cô gật gù: "Cần ăn hả?"
Tang Không lập tức lắc đầu điên cuồng. Cô biến thái, hắn đã c.h.ế.t rồi, cơ bản là không cần ăn.
"Không ăn sao?"
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng chậc lưỡi đầy tiếc nuối phát ra từ cổ họng của cô.
Thật sự muốn g.i.ế.c người làm đồ ăn cho hắn hả? Rốt cuộc đám người kia đã làm gì cô, mà lại khiến cô ghi hận đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ để trả thù? Xét theo phản ứng của bọn họ, dường như trước đây bọn họ có quen biết với nhau.
Được một lúc, đúng như dự đoán của cô, đám người đó thật sự phải chạy vòng quay lại. Lần này, nhóm người thiếu mất hai tên.
Thấy Ly Thương vẫn bình thản ngồi yên chỗ cũ, đám người vừa chạy hổn hển, vừa nhịn không được mắng chửi.
"Chắc chắn là cô ta chủ mưu, cô ta muốn hại c.h.ế.t toàn bộ chúng ta, Dung và Tùy cũng là do cô ta hại chết."
"Chúng ta phải trả thù cho hai người họ... không thể họ c.h.ế.t oan uổng."
Ly Thương dường như không hề sợ hãi trước nội dung nói chuyện của bọn họ, cô bình thản, nở nụ cười, cực kì tri kỷ nhắc nhở bọn họ: "Còn không chạy nhanh là sẽ bị đuổi kịp đó."
Đám người thở hổn hển, bọn họ đã phải trốn chui trốn lủi hơn một tuần nay, một tuần, bọn họ chưa từng được nghỉ ngơi tử tế, lúc nào cũng trong tình trạng nơm nớp lo sợ, điều này khiến thể lực của bọn họ tiêu tốn càng nhanh. Mới chạy thêm một đoạn, đã có người trượt chân té ngã. Người đó khóc nấc lên, chật vật đứng dậy, dùng hết sức chạy theo đám người, không hề muốn bị bỏ lại phía sau.
Đám xác sống chịu kích thích từ hành động của bọn họ, điên cuồng đuổi tới. So với một người chỉ ngồi yên một chỗ như Ly Thương thì đám người chạy trối c.h.ế.t kia hấp dẫn hơn nhiều.
Tang Không đưa mắt nhìn cô. Dưới ánh trăng sáng, đôi mắt vốn không có thần sắc lại giống như đang chất vấn.
"Muốn tôi cứu bọn họ?"
Tang Không chỉ lặng lẽ lắc đầu. Cô là thiếu nữ, còn chưa dậy thì xong, hắn không biết vì sao cô có thể bình thản đối diện với xác sống, cũng không rõ mấy thứ đồ linh tinh lộn xộn mà cô sử hữu nhưng hắn biết một mình cô tồn tại ở thời kì này đã rất khó khăn. Muốn cô cứu người khỏi tay đám xác sống kia, quả thật rất khó.
"Bọn họ có lỗi với tôi trước."
Là có lỗi với nguyên chủ, nhưng cô hiện tại mượn cơ thể của cô ấy, không hề khác biệt.
Tang Không không ngờ cô sẽ giải thích với mình. Hắn lặng lẽ nhìn về hướng đám xác sống biến mất, không phản ứng gì thêm.
"Đừng nghĩ tôi ác độc."
Tang Không lắc đầu, hắn không có. Trên đời này, muốn một người cứu một người, đã là chuyện tốt hiếm thấy, hiện tại còn là thời kì mạt thế, tự mình lo cho mình còn không xong, sao có thể vì đứng nhìn người khác tự sinh tự diệt mà bị quy thành ác độc.
"Không là tốt, tôi sẽ bảo vệ anh."
"..."
Nếu hắn có thể biểu đạt cảm xúc, hắn sẽ cười vào mặt cô một cái thật to.