Ly Thương vào bếp lục tìm đồ ăn. Căn bếp đã bám bụi, đã lâu không có người sử dụng nên cũng chẳng còn đồ tươi sống gì, cô chỉ kiếm được vài gói mì. Ly Thương chậc lưỡi, biết vậy trước khi rời đi đã chuẩn bị nhiều hơn.
Không còn sự lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể ăn mì. Cơ thể người bình thường, ăn no bụng liền cảm thấy buồn ngủ, mặc dù thần hồn của cô có mạnh mẽ cũng không thể chống lại bản năng của cơ thể. Cô nhìn quả trứng vẫn còn ngồi một góc, lười biếng bỏ lại một câu: "Tôi đi ngủ, anh canh cửa giúp tôi."
Tang Không: "..."
Cô ta coi hắn là chó giữ nhà đấy à?
Hắn bị cô trói trước cửa nhà, đúng ra rất ra dáng chó giữ cửa.
Mập
Khốn khiếp, lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, chịu không ít sỉ nhục nhưng đây là lần đầu tiên bị sỉ nhục mà hắn không cảm thấy tức giận, trong lòng còn thầm đồng tình với cô ta. Giờ hắn không phải người à không, hắn còn chẳng phải một sinh vật sống. Cô coi hắn là chó, nhìn theo một góc độ nào đấy còn là đánh giá cao hắn.
Trước khi cô nhập vào cơ thể này, nguyên chủ đã phải chịu quá nhiều kinh sợ, cũng không được ăn no. Lần này ăn no ngủ kỹ, đợi tới khi Ly Thương tâm tình sảng khoái rời giường, trời cũng đã tối.
Lúc cô trở ra, Tang Không đã rời khỏi vị trí hồi chiều, đổi sang ngồi trên ghế sô pha.
Ly Thương nhìn anh, gật nhẹ đầu: "Còn biết lên ghế ngồi hả?"
Tang Không: "..."
Trời tối, tốc độ di chuyển của xác sống sẽ tăng lên. Cô vừa dứt câu, hắn đã đứng bật dậy. Nhưng cũng bởi vì động tác quá nhanh, hắn không chú ý móng tay của hắn vướng vào ghế sô pha, xẹt một cái, rạch ra một đường thẳng tắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nu-phu-dung-them-thuong-nam-chinh/4.html.]
Ly Thương: "..."
Tang Không: "..."
Hắn thật sự không cố ý.
Ly Thương đi tới bên cạnh hắn, lắc đầu: "Móng tay quá dài, phải cắt."
Nếu như có thể cười, hắn nhất định sẽ cười thằng vào mặt cô gái này. Móng tay của xác sống, sao có thể nói cắt là cắt. Hắn trước đây đã thử không ít cách, nhưng lần nào cũng thất bại. Dao kéo thông thường, căn bản là không phải đối thủ với móng tay của xác sống.
Sau đó, nụ cười trong lòng hắn còn chưa thoả mãn, đã bị cảnh tượng trước mắt làm câm nín. Hắn không rõ cô lôi từ đâu ra một con d.a.o vô cùng nhỏ, thân d.a.o còn khảm ngọc phát sáng dưới ánh trăng. Lưỡi d.a.o vô cùng sắc bén, chỉ hơi dùng sức, nó đã có thể đem móng tay của hắn cắt đứt.
Tang Không: "..."
Rốt cuộc nữ nhân này là cái thứ gì?
Ly Thương nhìn đống móng tay đen xì vừa mới cắt xuống, trầm mặc: "Anh cảm thấy, tôi có nên thử bị cào một cái không?"
Con người, nếu bị xác sống cào sẽ có hai khả năng, một là sẽ biến thành xác sống như anh, hai là trong người sẽ bắt đầu hình thành dị năng, trở thành dị năng giả. Tuy nhiên, thời điểm hiện tại, số lượng người có thể biến thành dị năng giả vô cùng ít. So với đám xác sống bên ngoài kia, quả thật không đáng nhắc đến. Với tỷ lệ biến hóa này, chẳng ai muốn mạo hiểm mạng mình cả.
Tang Không đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy cô mạo hiểm. Mặc dù trong lòng hắn không có ấn tượng tốt với cô nhưng dù gì cũng là con người, hắn không nỡ nhìn cô tự lao đầu vào chỗ chết. Chưa kể, dù móng tay đã bị cô cắt đi, nhưng nếu cô vì nó mà biến thành xác sống thì hắn cũng phải gánh một phần lỗi, hắn không muốn chịu tội gián tiếp hại c.h.ế.t người đâu.
Vì thế, Ly Thương liền thấy trứng của cô khó khăn lắc đầu.