Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 76.1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 08:51:39
Lượt xem: 15
Vị cô nương này từ nhỏ đã mất mẹ, mẹ kế lại đánh nàng thậm tệ, bởi vậy thật sự rất sợ Bách Hợp, cho dù hai ngày nay Bách Hợp cơ bản không có đánh chửi nàng nữa, nhưng nàng vẫn nơm nớp lo sợ, khi ngây ngốc ở bên cạnh Bách Hợp, đến thở mạnh cũng không dám, ngược lại làm việc còn vô cùng cực kỳ cẩn thận, tính cách đó so với cha nàng thật sự rất giống nhau, thật thà chất phác nhát gan yếu đuối, bị ức h.i.ế.p còn không chịu mang thù.
Bách Hợp thở dài, thu hai chân lại, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng nguyên chủ thích gảy tỳ bà, thấy bộ dạng hai mắt phóng vào không trung của Nghênh Nhi, liền vẫy vẫy tay về phía nàng: “Đi lấy đàn lại đây hộ ta.”
Phân phó của nàng Võ Nghênh Nhi luôn luôn không dám không nghe, bèn vội vàng đi lấy tỳ bà của nàng, Bách Hợp thử gảy hai cái, cũng không biết có phải động tác bản năng của thân thể nguyên chủ hay không, tay nàng vừa chạm vào trên tỳ bà, thì giống như có ý thức liền dùng ngà voi gảy lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe truyền ra, vẻ mặt Võ Nghênh Nhi không khỏi cứng lại, trên mặt lộ ra một chút thần sắc sợ hãi lại bối rối. Bách Hợp biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, Phan Kim Liên trước kia hành động quả thật lỗ mãng, chẳng qua lúc này đổi thành nàng dĩ nhiên sẽ không xướng ra cái loại dâm từ lãng khúc(2) trước kia nữa, nhớ lại mấy thủ khúc dương cầm đơn giản thanh thoát trong trí nhớ, nàng gảy hai bài, Nghênh Nhi có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lời dâm đãng, khúc phóng túng
“Sau này nếu ngươi muốn học, ta sẽ dạy cho ngươi.”
Lời này cũng không biết khiến Võ Nghênh Nhi nghĩ đến chỗ nào, nàng ta cứ sợ tới mức hai đùi run run, con mắt vừa chớp suýt nữa bất tỉnh trên mặt đất, hàm răng không ngừng đánh vào nhau kêu ‘lập cập’, trong miệng run run nói:
“Xin mẫu thân đừng bán con.”
Bây giờ biết đánh tỳ bà, lại có tâm nhàn hạ đánh tỳ bà, không phải con nhà giàu xuất thân tiểu thư khuê các, cũng là kỹ nữ trong phố hoa, kỹ nữ, chuyên môn hầu hạ nam nhân, Võ Nghênh Nhi đã không phải tiểu thư khuê các gì, thường ngày việc vặt trong nhà rất nhiều, nàng căn bản cũng không có tâm nhàn hạ gảy đàn hát xướng kia, Bách Hợp vậy mà trong đầu sinh ra ý niệm muốn dạy nàng ta học tỳ bà, lại nhớ tới sau khi Phan Kim Liên vào cửa luôn đối xử không tốt với nàng ta, Võ Nghênh Nhi liền khóc lên:
“Mẫu thân, con sẽ giặt quần áo sẽ nấu cơm, sẽ hầu hạ mẫu thân. . . . . .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-76-1.html.]
“Được rồi, nhìn bộ dạng nhát gan như chuột của ngươi kìa, gà rừng quả nhiên không thể biến thành Phượng Hoàng, có lòng dạy ngươi hai câu đã khóc!” Bách Hợp nhìn thấy được, cũng biết thay đổi của hai ngày nay khiến cho trong lòng tiểu nha đầu cực kỳ sợ hãi, đi đường mềm không thông, thì nàng dứt khoát thanh âm hung ác khí thế hung dữ mắng hai câu, ngược lại thấy vẻ mặt Võ Nghênh Nhi thả lỏng xuống, trong lòng không khỏi cười khổ vô cùng.
Võ Nghênh Nhi hai ngày trước cảm thấy nàng nổi lên một cái đại âm mưu gì đó, nên theo đó quan hệ với kế nữ trong thời gian đấy không thấy tốt lên bao nhiêu, nhưng hôm nay vừa thấy nàng hung ác ngược lại nhẹ nhàng thở ra, làm việc cũng kiên định hơn, không hề giống bộ dạng lúc trước sợ đến chân cũng không nhấc lên nổi.
Buổi chiều Trương đại hộ quả nhiên cầm mười lạng bạc đến đây, sau khi tức giận ném cho Võ Đại Lang, thì hừ lạnh một tiếng rồi đi mất, mặc dù hiện giờ Bách Hợp có hơi mỹ mạo như trước, nhưng lại không câu người như vài ngày trước, trên đời này tiểu mỹ nhân cũng không phải không có, so với nàng ta thì trong kỹ viện còn xuất sắc hơn nhiều, hơn mười trăm tiền là có thể ngủ một đêm, nếu sớm biết mình sẽ phải tốn tiến, còn không bằng không đánh chủ ý lên Phan Kim Liên, trực tiếp đi dạo Hoa Lâu còn hơn.
Trương đại hộ ủ rũ, đau đớn trong mắt không gì sánh được, trong miệng chỉ đành an ủi bản thân của đi thay người, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được như trước, hầm hừ chắp tay sau m.ô.n.g rồi đi mất.
“Nương tử, chúng ta có bạc rồi, nàng nhìn xem, chúng ta có bạc rồi.” Võ gia vốn đã nghèo, Võ Đại Lang lại mất cha mẹ từ nhỏ, trước kia là hắn nuôi dưỡng đệ đệ lớn lên, sau đó khi vợ trước Trần thị vừa mất, lại phải chăm nom nữ nhi, nếu không phải khi Trương đại hộ gả Phan Kim Liên cho hắn không chỉ không cần sính lễ của hắn, ngược lại còn cho không ít đồ cưới, chỉ sợ lấy tình hình của Võ gia, hắn cũng không thú nổi người vợ, bây giờ hắn nghèo đến độ vài cái túi tiền trên người đều trống không như nhau, thế nhưng hiện giờ có thể mọc ra số tiền phi ngĩa như vậy, trong lòng vui mừng đến không thể tưởng tượng được.
“Câm mồm! Đem bạc đến đây cho ta, tiền trên người của ngươi cũng nộp toàn bộ ra đây.” Bách Hợp quát hắn một câu, Võ Đại Lang gãi gãi đầu, đáp dạ, quả nhiên mang bạc trong tay nộp lên trên tay của Bách Hợp, mặt khác lại móc móc túi tiền, lấy ra bảy tám đồng tiền, Bách Hợp tức giận đến độ cái mũi suýt lệch, chỉ vào đĩnh bạc nói: “Bạc này phân biệt thật giả kiểu gì?”
Võ Đại Lang liền nói: “Trương đại hộ cũng là một người lương thiện, chắc sẽ không có khả năng đem đồ giả. . . . . .”
Hắn vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt u u ám ám của Bách Hợp, không khỏi sợ run cả người: “Nếu muốn biết có phải thật hay không, cắn một cái là biết ngay.”