Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 467: Vuột mất người bảo vệ (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-12-07 15:46:17
Lượt xem: 5

Tuy nói trong tâm nguyện của Ly Bách Hợp không có ý nghĩ trả thù Lưu Thành, nhưng hành vi việc làm của Lưu Thành đã bị nàng nhìn thấu từ lâu, hôm nay gặp lại tên nam nhân dối trá này, ngoại trừ cảm thấy oán hận ra, nàng chỉ còn lại mỗi chán ghét muốn ói, tiểu nhân hèn hạ như thế, vậy mà trong tình tiết câu chuyện đã hãm hại nguyên chủ thảm đến như vậy!

Lời nói lúc này của Bách Hợp khiến cho gương mặt vốn tràn ngập nụ cười của Lưu Thành bỗng nhiên đóng băng lại, thần sắc của mọi người đang đứng trước đại điện bị hư hại cũng biến đổi khác nhau, ngay cả Đại tông sư Lưu Thuận canh giữ ở bên bên vừa mới bị chấn ngất đi khi ba Đại tông sư xuất hiện cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn qua bên này, ánh mắt rơi xuống người Lưu Thành, chân mày liền từ từ nhíu lại.

“Tỷ tỷ, Vương gia cũng không phải như trong suy nghĩ của tỷ tỷ, ban đầu Vương gia không chịu nói ra thân phận, chỉ là sợ làm liên lụy tới tỷ tỷ thôi.” Ngay tại lúc Lưu Thành bị Bách Hợp ép hỏi đến lúng túng, thì nữ nhân dịu dàng biết đại thể là Mạnh Thúy Thúy này tất nhiên là phải ra mặt nói tốt giúp hắn ta rồi, rõ ràng trong lòng có tính toán, sợ nói ra thân phận, nói ra sự thật đã có chính phi, dựa theo trình độ yêu thương con gái của Ly gia, sẽ không đồng ý gả con gái cho hắn ta, đồng thời cũng không chịu chạy khắp nơi tìm y hỏi dược chữa mắt cho hắn ta, tình huống Lưu Thành xem Ly gia thành nơi tránh nạn lúc này ở trong miệng Mạnh Thúy Thúy lại thành Lưu Thành là một người tốt sợ liên lụy Ly gia nên không chịu nói thật.

Quả nhiên là nồi nào úp vung đó, Chu Du đánh Hoàng Cái, một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện bị đánh.

“Thúy Thúy, ban đầu ngươi chỉ là nha đầu được ta chi bạc mua về phủ thôi, liền tính sau đó ngươi được như nguyện gả cho Thành Vương, nhưng hôm nay ngươi cũng chỉ là một cơ thiếp của Thành Vương, không phải nguyên phối cũng không phải đích thê, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì tỷ muội tương xứng với ta?” Bách Hợp thản nhiên cười, trong tình tiết câu chuyện miệng lưỡi Mạnh Thúy Thúy bén nhọn, cuối cùng nói đến nỗi Ly Bách Hợp đau lòng đến chết, lúc này đến phiên nàng ta bị nói đến không đáp được câu nào. Nhìn sắc mặt Mạnh Thúy Thúy xanh trắng giao thoa, trong mắt Bách Hợp tựa như cũng ngậm ý cười: “Có điều cảm tạ ơn đoạt phu ngày xưa của quân, nếu ngày đó không phải ngươi đoạt Lưu Thành đi, thì sao ta có thể hiểu ra, kỳ thật trong lòng ta, A Tú vẫn là quan trong nhất, ta vậy mà suýt nữa bỏ lỡ chàng ấy.”

Bách Hợp nói xong lời này, Âm Tú vốn đang âm trầm liền theo bản năng quay lại cúi đầu nhìn nàng chằm chằm một cách không dám tin, trong ánh mắt hiện lên thần sắc khiếp sợ, hoài nghi, vui mừng và một loại dịu dàng vô cùng phức tạp và kỳ lạ, hắn cắn chặt môi, lồng n.g.ự.c không ngừng phập phồng, hiển nhiên lúc này trong lòng hắn đang cực kỳ kích động.

“Tiểu Hợp……” Âm Tú kích động liên tiếp nuốt vài ngụm nước miếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Bách Hợp, chặt đến nỗi làm cho Bách Hợp cảm thấy bàn tay mình đau đớn, nhưng Bách Hợp lại giống như không cảm giác được đau đớn vậy, ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng: “A Tú, ngày xưa ta còn trẻ vô tri, hại chàng đến nước này, giờ đây ta hối hận không thôi, nếu không phải tại tên ngụy quân tử Lưu Thành này, nếu không phải tại tiện nhân không biết xấu hổ Mạnh Thúy Thúy này, nếu không phải tại năm đó ta có mắt không tròng, thì chúng ta đã là một đôi trời đất tạo nên rồi. Hôm nay hai kẻ hủy cả đời chàng, hại cả đời chúng ta đều ở đây, chàng nói đôi gian phu tiện phụ này có nên g.i.ế.c hay không?”

“Nên!” Lúc này hai mắt Âm Tú cay xè, chỉ cảm thấy mũi khó chịu, hắn vốn muốn nói mình hiện giờ đã không xứng với Bách Hợp nữa, hắn vốn muốn rút tay của mình ra khỏi tay Bách Hợp, nhưng Bách Hợp nắm quá chặt, trong khoảng thời gian ngắn hắn không rút ra được, thật lâu sau Âm Tú mới nghẹn ngào, trong đôi mắt giờ đây đã ươn ướt, cổ họng nghẹn lại, giọng nói hơi nghẹn ngào gật đầu đáp một chữ ‘Nên’, hắn vốn là Đại tổng quản quyền khuynh triều dã, ngày hôm nay hắn vốn đã có thể được liệt vào danh sách chung với những Đại tông sư vang danh thiên hạ, siêu phàm thoát tục này, nhưng lúc này Âm Tú ở trước mặt Bách Hợp lại giống như một đứa trẻ, trong nụ cười như ánh mặt trời của nàng, nước mắt suýt chảy ra.

“Nhưng Tiểu Hợp, giờ ta……” Âm Tú mím môi, nước mắt lăn trong mắt hắn, làm cho đôi mắt của hắn ở dưới ánh trăng phát sáng lấp lánh, mặc dù bên môi hắn mang theo nụ cười, nhưng vẻ mặt lại đau khổ, hắn muốn nói mình đã thành kẻ tàn phế, đời này không thể nào có một đứa con thuộc về mình và Bách Hợp, thậm chí cả đời này hắn có thể cho Bách Hợp ngoại trừ một trái tim của mình, thì không còn gì nữa, hắn muốn nói rất nhiều, nhưng Bách Hợp lại chỉ lắc lắc tay hắn: “Dễ được bảo vô giá, khó được lang hữu tình.”

Một câu nói rốt cuộc làm cho nước mắt đang đè nén của Âm Tú chảy xuống, hắn cũng hận Lưu Thành và Mạnh Thúy Thúy, nếu không phải là hai tên yêu tinh hại người này, thì hắn vốn sẽ có thể có nhiều hơn, hắn không nỡ trách Bách Hợp, người mà hắn thậm chí tình nguyện thương tổn mình cũng không nguyện ý thương tổn, thì sao hắn nỡ trách cứ? Huống chi……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-467-vuot-mat-nguoi-bao-ve-hoan.html.]

Đôi mắt đỏ au của Âm Tú nhìn qua Lưu Thành và Mạnh Thúy Thúy, trong ánh mắt hung quang lóe lên, bộ dáng này của hắn khiến Lưu Thành thấy liền sợ hết hồn, theo bản năng lui ra sau một bước: “Hợp nương, hắn ta chỉ là một hoạn quan thôi, hơn nữa còn cầm giữ triều chính, gian thần tặc tử như thế, người người đều muốn giết, nếu nàng nguyện ý quy thuận bản vương, sau khi thành công, bản vương hứa sẽ lấy phi vị đối đãi……”

Lúc này sắc mặt Mạnh Thúy Thúy đã trắng bệch như giấy, thân thể nàng ta khẽ run run, trong miệng tới tới lui lui chỉ có hai câu: “Dễ được bảo vô gía, khó được lang hữu tình, lang hữu tình, dễ được bảo vô giá, khó được lang hữu tình, hay cho một câu lang hữu tình……”

Vẻ mặt của mấy Đại tông sư xung quanh cũng vô cùng đặc sắc, không nghĩ tới hôm nay tới đây ngoại trừ gặp được Đại tổng quản cầm giữ triều đình Đại Ngụy quốc này, lại còn nghe được một câu chuyện xưa như vậy nữa, người người đều cau mày, trong khoảng thời gian ngắn không biết là ngại thân phận, hay ngại danh tiếng địa vị, vậy mà không ai có ý định ra tay đánh lén đám người Bách Hợp, nhưng ngược lại tráng hán đến cuối cùng kia lại ‘Phi’ một tiếng: “Còn đánh nữa không?”

Lời này của tráng hán giống như lập tức đánh thức mọi người, Lưu Thành vừa sợ vừa giận: “Âm Tú, ngươi cũng là người Đại Ngụy, vậy mà lại mời người Đại Tề đến hỗ trợ, hành vi của ngươi rõ ràng là b*n n**c!”

“Tiểu Hợp nói đúng, nào cần nói nhảm nhiều như vậy?” Vốn chính là thời khắc ấm áp, lần đầu tiên Bách Hợp biểu lộ với hắn, nhưng Lưu Thành lại cứ muốn nói chuyện cắt đứt tâm tình tốt đẹp của mình, vẻ mặt Âm Tú lập tức nghiêm túc: “Ta b*n n**c, thì ngươi cũng là muốn thay thế Đại Ngụy, tất cả mọi người chỉ là cá mè một lứa thôi, ngươi cần gì giả bộ tốt lành?”

Trên mặt Lưu Thành hiện lên vài phần bối rối, trong mắt âm tàn chợt lóe lên, sau một hồi lâu da thịt trên gương mặt khẽ co rút, đang lúc thần sắc cấp tốc biến ảo liền nhìn Bách Hợp nói: “Hợp nương, nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? Ngày đó mặc dù ta có lỗi với nàng, nhưng Thúy Thúy đến cùng là tỷ muội của nàng, thời cổ có nga hoàng nữ anh tỷ muội cùng hầu chung một phu, lúc trước ta có lỗi với nàng, sau này nhất định sẽ bồi thường lại cho nàng gấp bội……”

Đến thời khắc này, hắn ta vẫn còn có mặt mũi nói ra lời như vậy, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng: “Sao Thành Vương gia không tiết kiệm chút sức, thử nghĩ xem lát nữa làm sao giữ được tính mạng?”

“Hừ!” Thấy mình nói nhiều như vậy mà vẫn không đả động tâm Bách Hợp được, mặc dù trên mặt Lưu Thành vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại từ từ nghiêm túc: “Nếu đã thế, mỗi người có chí riêng, bản vương không miễn cưỡng nữa. Khanh vốn là giai nhân, nề hà lại làm bạn với giặc! Thỉnh đạo trưởng, Kỷ tiên sinh cùng với phu nhân hãy ra tay đi.”

“Cần gì giả mù sa mưa, trực tiếp nói câu cuối cùng này là được rồi.” Tráng hán đến cuối cùng kia nhếch miệng cười một tiếng, trên mặt lộ ra mấy phần khinh thường. Hoàng cung đại nội vốn ở vị trí rộng rãi, mấy Đại tông sư hiển nhiên ai cũng không có ý đổi nơi tái chiến, Lưu Thành và Mạnh Thúy Thúy lui ra sau mấy bước. nhưng còn chưa ai động thủ, thì trong đường hầm kia lại có mấy người lần lượt đi ra, chỉ là lúc này mấy Đại tông sư đang giằng co nên không ai dám phân thần xem, chỉ sợ một khi quay đầu sẽ lập tức bị đối phương đánh lén bị thương.

Bách Hợp và Âm Tú đứng song song, đại hán tới cuối cùng kia hiển nhiên có tính tình nóng nảy, hắn ta không chút nghĩ ngợi liền vọt tới người trung niên áo xám, thân mình hắn ta vừa động, mấy người đứng đối diện cũng đồng thời động, đạo sĩ cầm phất trần vọt tới Bách Hợp, vì thế vị thiếu phụ xinh đẹp kia vốn muốn đối phó với Bách Hợp đành phải bất đắc dĩ vọt tới Âm Tú. Vốn cho là liền tính Bách Hợp và Âm Tú đều là Đại tông sư, nhưng bởi vì mới lên cấp nên thực lực hẳn là cũng không sánh bằng đám lão yêu tinh đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư mấy trăm năm như họ, nhưng khi đạo sĩ trung niên kia chân chính giao đấu với Bách Hợp, thì trong lòng mới thầm thấy giật mình.

Lão ta vừa lên liền dùng chiêu thức tốn nhiều chân lực nhất hơn nữa cũng có uy lực lớn nhất của mình, vốn là muốn g.i.ế.c Bách Hợp ngay trong nháy mắt, thứ nhất có thể trút cơn giận vừa mới bị tiểu bối này đánh một bạt tai, còn thứ hai chính là để tiết kiệm được thực lực, dù sao nếu lão ta đánh với một hậu bối nhỏ tuổi mà còn triền lâu không dứt như vậy, thì trở về sợ là sẽ bị hai người còn lại bên phe mình cười nhạo, mà quan trọng nhất là ba Đại tông sư đều có chủ nhân riêng, mặc dù hôm nay ba đại Vương khác họ tạm thời hợp tác liên thủ đối phó với địch, nhưng kỳ thật giữa ba người cũng không hài hòa như biểu hiện bên ngoài, mấy trăm năm qua ba người đều muốn đè đối phương xuống, để trở thành người cao nhất trên đại lục, nếu lão có thể tiết kiệm thực lực, đến lúc đó nói không chừng còn có cơ hội có thể đánh lén hai người còn lại. Vì vậy khi thấy tráng hán nhắm vào người áo xám đánh tới, kỳ thật lão ta đã cho rằng mình nhặt được tiện nghi lớn, nhưng sau khi đạo sĩ đánh ra tuyệt chiêu của mình, chân lực trong cơ thể bị rút đi rất nhiều, thì một chưởng này giống như là đánh vào kẹo đường, bị Bách Hợp đang đối chiến với lão ta tiếp lấy một chiêu này của lão ta một cách dễ dàng.

Loading...