Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 450.3
Cập nhật lúc: 2024-12-04 13:05:25
Lượt xem: 3
Hôn lễ giống như một giấc mơ mộng ảo hoa lệ tới mức không thật. Giới báo chí thậm chí đã dùng tới giai thoại chim sẻ hóa phượng hoàng để mô tả đám cưới giữa Bazillika và Bách Hợp. Trước kia Chúc Bách Hợp hao hết tâm tư chẳng thể gả cho người quyền quy, cuối cùng Bách Hợp lại hoàn thành tâm nguyện từ đầu muốn mà không dám nói thay cô ấy. Trang nhất các tờ báo lớn của Hoa Hạ liên tiếp vài ngày đều đăng tin tức ảnh chụp hôn lễ của hai người. Lúc này Chúc Ngao và Dư Liên Tâm đã ở chung một chỗ xem được tin tức trên TV thì mắng ầm lên: “Kẻ đê tiện kia gả cho kẻ lắm tiền nhưng dám mặc kệ mình! Tại sao chị ta không c.h.ế.t đi? Không c.h.ế.t cho rảnh?” – Chúc Ngao tức giận cầm chai rượu quăng mạnh xuống sàn. Dư Liên Tâm im lặng thu dọn, Chúc Ngao không nghĩ ngợi gì tóm lấy cô ta mà tát cho một cái: “Đều tại cô! Lúc trước không phải tại cô thì làm sao tôi lại cãi nhau với chị gái mà trở mặt cơ chứ? Nếu không có việc đoạn tuyệt quan hệ thì hiện tại tôi chính là em trai của vương tử rồi! Tại cô, tất cả là do cô!”. Chúc Ngao nhớ tới mình lúc trước, lúc này lại cảm giác mình làm sao lại vì Dư Liên Tâm mà cãi nhau ầm ĩ cùng Bách Hợp? Nếu biết Bách Hợp có khả năng gả vào hào môn thế gia có tiền có danh, mà tiền bây giờ kiếm đâu có dễ thì cậu ta thực sự không làm náo loạn ầm ĩ mà trở mặt với gia đình họ Chúc đâu. Hiện tại cậu ta đã bị đuổi ra khỏi nhà, Dư Liên Tâm bị đuổi việc, hai con người tự cho mình đã bị người khác tổn thương dần dà qua lại với nhau. Dư Liên Tâm đã không còn thu nhập cao như ở trường Quý tộc tự nhiên cũng không còn thế lực dựa dẫm phía sau như trước, hơn nữa cô ta chính là loại người mềm yếu chưa bao giờ biết cự tuyệt người khác. Vậy nên thời điểm Chúc Ngao theo đuổi cô ta đã không còn ba vị vương tử chắn ở đó, cô ta không biết cách nào từ chối mà không làm tổn tương lòng tự trọng của Chúc Ngao ngoài việc liên tục nói hai người là bạn bè. Có vẻ sau nhiều lần khẳng định quan hệ bạn bè không thành công, Dư Liên Tâm cũng chấp nhận sự thật mà ở chung với Chúc Ngao. Nhưng sau khi phát sinh quan hệ Chúc Ngao lại phát hiện ra đó không phải là lần đầu tiên của Dư Liên Tâm, cậu ta liền trở mặt. Đồng thời Chúc Ngao cũng phát hiện ra Nữ thần sở dĩ được coi là Nữ thần vì đều tồn tại hoàn hảo nhất trong tưởng tượng của một người, là khát vọng cầu không được của người đó. Nhưng khi Nữ thần đã rớt xuống phàm trần thì chẳng còn gì đáng giá. Hơn nữa tính cách Dư Liên Tâm quá mềm yếu, Chúc Ngao tra hỏi đánh cho cô ta một trận lúc biết đó không còn là lần đầu thì cô ta đã thành thật khai ra việc mình phát sinh quan hệ cùng ba vị vương tử trong trường học. Chúc Ngao lại khóc cầu xin, Dư Liên Tâm tha thứ cho cậu ta. Cứ thế mãi Chúc Ngao tự nhiên chướng mắt Dư Liên Tâm, cậu ta nghĩ chỉ cần sau khi đánh xong lại khóc vài tiếng thì Dư Liên Tâm sẽ ở lại, người như vậy thì có gì đáng quý trọng?
Lúc này Dư Liên Tâm ôm lấy má bị tát đỏ rát, lại nhìn vẻ mặt Chúc Ngao đang tỏ vẻ hối hận thì cố nén uất ức mà an ủi cậu ta, nhưng thực ra trong lòng chua xót không chịu nổi. Rõ ràng cô ta cùng Chúc Bách Hợp đều là giáo viên xuất thân thường dân dạy học tại trường. Thậm chí trước đó địa vị cô ta còn cao hơn Chúc Bách Hợp. Nhưng mà không nghĩ tới lần đầu tiên của cô ta bị ba vị vương tử cướp mất, lại còn không cho cô một danh phận bạn gái, hiện tại lưu lạc tới mức ở cùng với Chúc Ngao. Trong khi đó Chúc Bách Hợp cũng xuất thân thường dân lại gặp một vị vương tử cao quý, từ nay về sau hóa thân thành công chúa được gả vào hào môn thế gia. Dư Liên Tâm nghĩ tới đây cảm thấy không cam lòng, nhìn lại tình cảnh của mình bây giờ rồi lại càng oán trách.
Nhưng cô gái Bách Hợp đang được Dư Liên Tâm hâm mộ hiện tại vừa cùng Bazillika xử lý hôn lễ xong thì Bazillika dịu dàng tiến lại gần, trong tay không biết cầm thứ gì đ.â.m vào người Bách Hợp khiến cho cô cảm giác có điều gì không đúng. Mí mắt cứ như muốn sụp xuống mặc cho Bách Hợp triển khai nội lực muốn đánh tan cảm giác hôn mê này nhưng không được.
“Bazillika?” – Cả người Bách Hợp mềm nhũn tựa vào lòng Bazillika. Cậu vẫn là bộ dạng dịu dàng, một đôi mắt xanh lam nhu hòa mềm mại tới chảy nước: “Ừ! Ngoan ngoãn ngủ một giấc rồi mọi thứ sẽ tốt cả thôi!”.
“Anh đã làm gì tôi?” – Bách Hợp cảm thấy mình được Bazillika bế lên, ôm trọn vào lòng. Nghe được câu hỏi của Bách Hợp, cậu nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt dịu dàng đau thương, nhưng đôi mắt xanh sẫm như nước biển sâu không thấy đáy kia lại có vài tia lạnh lùng thấu xương: “Tiểu Hợp, em biết không? Mỗi lần nhìn em, điều tôi sợ nhất chính là nhìn vào ánh mắt em!”. Bazillika gần đây vô cùng dịu dàng, trước mặt Bách Hợp chính là vẻ dịu dàng, lời dịu dàng, không những vậy khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên vui vẻ, phảng phất từ nhỏ cậu chính là đứa trẻ thích cười, cười rộ lên giống như ánh nắng mặt trời. Duy nhất khác biệt chính là đôi mắt xanh lam kia quá mức sâu thẳm, lạnh lẽo như băng khiến cho Bách Hợp cảm thấy giống như được gặp Lý Duyên Tỷ, nhưng chính xác hơn là một Lý Duyên Tỷ lạnh lùng dịu dàng. Trong không gian Lý Duyên Tỷ chưa bao giờ làm hại cô, nhưng cũng chưa bao giờ chọc cô cười. Cho nên Bách Hợp phòng bị, có thể bản năng mách bảo cô rằng nếu Lý Duyên Tỷ ôn hòa dễ gần như vậy chính là cắm cái biển “chớ-có-gần-ta”.
Bazillika lúc này thu nét cười lại, khiến cho khí chất cả người thay đổi, trong đôi mắt không còn duy trì vẻ ôn hòa vui vẻ mà lộ ra sự lạnh lùng vô tình đến kinh hãi: “Tôi biết, em cũng không muốn nhìn vào mắt tôi! Em biết không? Có đôi khi tôi cho rằng em hiểu tôi lắm ấy!” Bazillika rất nhẹ nhàng đặt Bách Hợp xuống giường. Cậu thấy mắt của Bách Hợp theo thời gian đã thay đổi, đồng tử từ từ giãn ra, tim đập chậm dần nhưng lại giống như không chịu thua, còn muốn giãy dụa tranh đấu. Bazillika nở nụ cười, đôi mắt lại rực rỡ như ánh sáng mặt trời: “Tôi muốn có em, nhưng hiển nhiên em chẳng thiết đến tôi. Em không thích tôi, em nhìn xuyên qua tôi để thấy được bóng hình của người khác. Tôi không vui đâu Tiểu Hợp. Không vui tí nào! Tôi hi vọng trong ánh mắt của Tiểu Hợp chỉ có thể nhìn tôi, chỉ một mình tôi, một mình tôi mà thôi!”
“Em không thích tôi, tôi chỉ có thể hủy hoại em! Tôi vốn không muốn làm như thế, nhưng lại không thể không làm thế! Bởi vì sao? Vì em không yêu tôi, thậm chí còn không thích tôi kìa!”
Giọng của Bazillika càng ngày càng nhẹ, sợ làm Bách Hợp tỉnh giấc nhưng ngữ điệu càng ngày càng nặng nề: “Nếu như trong lòng em chỉ có tôi thôi thì thật là tốt. Nhưng em không như vậy, đương nhiên tôi không thích thế! Cho nên tôi phải tìm biện pháp em có biết không? Lần đầu tiên thấy em, tôi muốn em giống như trước đây tôi đã từng muốn sưu tầm một thanh đao nhỏ phải thỉnh cầu cha đưa cho tôi đó!”
Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, một cơn buồn ngủ nặng nề bao vây lấy cô nhưng thực sự cô muốn đi ngủ. Cô không biết Bazillika đã động tay chân gì với mình, mặc dù vẻ ngoài của cậu đang nói chuyện rất dịu dàng nhưng ngoài vẻ dịu dàng ấy chính là một loại sát ý lạnh lẽo lan tràn khắp phòng. Lúc Bazillika không cười cô lại càng cảm thấy nó rõ ràng, Bách Hợp cảm thấy sợ hãi đến kì dị. Lúc này nhìn lại cô phát hiện ra trên người Bazillika có một loại đồ vật kì lạ không xác minh được, không nghĩ tới chính mình lại thất bại? Bách Hợp muốn cắn đầu lưỡi cho mình tỉnh táo hơn thì Bazillika nâng cằm cô lên, cau mày nói: “ Tôi không thích em tự làm tổn thương mình! Ngoan ngủ một giấc, ngủ rồi chuyện gì cũng không có nữa! Tôi không nhẫn tâm tổn thương em! Em sẽ nằm trong bộ sưu tầm của tôi, vĩnh viễn ở cùng tôi!”. Bazillika vừa nói vừa ho: “Tôi sống không được bao lâu nhưng lại không thể chịu được việc tôi c.h.ế.t rồi mà em vẫn còn sống. Em sẽ gặp người khác, trải qua sự tình khác rồi quên mất tôi. Tôi chỉ muốn em ở cùng tôi. Yên tâm, đồ dùng cho em sẽ là thứ tốt nhất, về sau chúng ta c.h.ế.t đi sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, đến-chết-cũng-không-chia-lìa!”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-450-3.html.]
Nói xong, Bazillika bắt đầu nhẹ giọng dùng một loại ngôn ngữ mà Bách Hợp nghe không hiểu mà ngâm nga, thần sắc dịu dàng thanh khiết giống như không nhiễm bụi trần: “Sinh thời không thể ở cùng một chỗ, sau khi c.h.ế.t nhất định sẽ không ra rời! Đây chính là lời nguyền của nước ta. Người ta yêu nhất, Tiểu Hợp, em thích chứ?”
Bách Hợp sắp không nghe được lời của Bazillika, thần trí nặng nề chìm vào giấc ngủ. Mà điều làm cô sợ hãi chính là mình vẫn chưa tỉnh, mà cô còn có cảm giác tính mạng mình ngừng ở đây, không chỉ là trong nhiệm vụ này mà còn không có cơ hội trở về không gian nữa. Đúng lúc này Bách Hợp cảm giác như mình bị trục xuất khỏi cơ thể, và ngạc nhiên khi thấy Lý Duyên Tỷ sắc mặt thâm trầm đang ở đó. Cô được Lý Duyên Tỷ ôm và lòng, cảm giác toàn thân lạnh buốt đều biến mất, Bách Hợp liền nhịn không được mà ôm lấy Lý Duyên Tỷ. Có Lý Duyên Tỷ ở đây, Bách Hợp mặc dù yên tâm nhưng vẫn còn sợ hãi, tựa người trong lồng n.g.ự.c Lý Duyên Tỷ mà run rẩy.
“Không sao đâu, đừng sợ! ” – Giọng nói lạnh lùng của Lý Duyên Tỷ vang lên, Bách Hợp nghe xong lại so sánh với giọng của Bazillika dịu dàng vui vẻ thì cảm thấy giọng Lý Duyên Tỷ đáng tin hơn rất nhiều. Cô khẽ ừ một tiếng, lại tựa đầu vào xương quai xanh của Lý Duyên Tỷ, cảm nhận được cằm của Lý Duyên Tỷ cọ lên đầu mình, mặc dù chẳng nói lời an ủi nào nhưng lại làm dịu đi cảm giác lo âu thấp thỏm của cô. Khí tức của Lý Duyên Tỷ bao vây lấy cả người Bách Hợp, khiến cho cô cảm thấy an toàn hơn hết mà quay đầu nhìn lại tình huống trong phòng.
Vốn dĩ Bazillika không thể nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, nhưng không biết tại sao lúc Lý Duyên Tỷ xuất hiện Bazillika giống như đã nhận ra điều gì, cau mày dò xét trong căn phòng vắng vẻ. Chúc Bách Hợp nằm trên giường vốn đã ngừng thở, nhưng được trang điểm xinh đẹp vô cùng, sau khi c.h.ế.t cũng không có biến hóa kinh khủng, thậm chí hai gò má ửng hồng như người say rượu bình thường. Trông như Chúc Bách Hợp đang ngủ say vậy. Bazillika dạo quanh phòng một vòng, cuối cùng đứng ngay dưới nơi mà Lý Duyên Tỷ đang lơ lửng tầng không, nhưng không phát hiện thấy gì khả nghi cả. Bazillika tiến về giường lớn cẩn thận chải tóc cho Chúc Bách Hợp, cẩn thận trang điểm cho Chúc Bách Hợp, vẻ mặt thân ái như một người chồng vô cùng yêu thương vợ đang kiên nhẫn trang điểm thay quần áo cho người vợ vậy.
Bách Hợp nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng đấy lại cảm thấy sởn hết cả gai ốc, kẻ biến thái cô thấy nhiều rồi nhưng mà biến thái tới độ như Bazillika thì không nhiều lắm. Lý Duyên Tỷ không biết vì sao vẫn chưa rời đi, chỉ ôm Bách Hợp im lặng nhìn Bazillika, lông mày bắt đầu nhíu lại. Lúc này Lý Duyên Tỷ cảm thấy mình tính sai rồi, cứ tưởng rằng giống như trước có thể dễ dàng thu hồi một trong những thất tình, không nghĩ “chúng” có thể kháng cự việc trở về chủ thể. Mặc dù Lý Duyên Tỷ có thể cưỡng chế ép buộc thu hồi nhưng cuối cùng có thể sẽ giống với lần hợp thể cùng Diệp Xung Cẩn. Lý Duyên Tỷ mắt lạnh nhìn nửa ngày, lại nhìn thấy mặt Bách Hợp lúc xanh lúc trắng thì im lặng thở dài, không đành lòng nhìn bộ dạng khiên cưỡng này của cô, Lý Duyên Tỷ ôm cô quay về không gian.
Sau khi hai người rời nhiệm vụ của thế giới này thì hai ngày sau, Quốc gia của Bazillika thông báo tin tức Vương tử phi bất hạnh gặp tai nạn xe cộ mà qua đời. Giai thoại cô dâu xuất thân thường dân gả cho hoàng tử vương tử chưa kéo dài được vài ngày, nhưng vị vương tử này không hề quên đi vương tử phi. Cậu công khai biểu thị sau này sẽ thay Bách Hợp chiếu cố ba Chúc mẹ Chúc cả một đời, hơn nữa, đời này không tái giá.
Tình thâm ý sâu như vậy khiến cho không biết bao cô gái âm thầm cắn răng tiếc nuối vì sao người con gái mà vương tử yêu lại không phải mình? Bazillika từ đây mang danh người chồng tình sâu nghĩa nặng với vợ đã chết. Vài năm sau Bazillika c.h.ế.t vì bệnh tật, quốc vương lặng lẽ sai người đưa cậu cùng t.h.i t.h.ể Chúc Bách Hợp được bảo tồn vô cùng tốt hỏa táng chung với nhau. Chỉ khi t.h.i t.h.ể hai người bị hỏa thiêu ra tro, mà đám chim bồ câu nhặt đậu trong câu chuyện nàng lọ lem đến đây cũng không thể tách hai người ra được nữa thì Bazillika mới thỏa mãn.
Người khác còn tưởng vương tử nhớ thương người vợ yêu mà c.h.ế.t sớm, liền thở dài lắc đầu cho rằng Chúc Bách Hợp có phúc khi được một người cao quý như vậy yêu thương nhung nhớ sâu đậm, ghen ghét lấy cũng sớm đã c.h.ế.t đi, thậm chí cả ba Chúc mẹ Chúc đều cho rằng con gái mình sống không uổng một đời, thì thực ra, hết thảy chân tướng lại bị giấu đi chỉ còn lại một câu chuyện đẹp tựa cổ tích.
Có một loại dịu dàng, thực chất là tàn nhẫn!