Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 450.1
Cập nhật lúc: 2024-12-04 13:04:42
Lượt xem: 8
“CD kia cũng không bảo vệ được tiểu thư, cũng không bảo vệ được cha mẹ em đâu”. Tiếng nói của cậu nhẹ nhàng, trên mặt cậu lộ vài phần lưu luyến say đắm. Bàn tay chạm vào Bách Hợp rất nhẹ nhàng cẩn thận, phảng phất nâng niu sợ làm bị thương đứa nhỏ vậy. Bách Hợp vô thức muốn lùi một bước, Bazillika rất nhanh đã dồn cô vào tường văn phòng: “Nàng công chúa rốt cuộc cũng có lúc phải nhờ tới sự trợ giúp của hoàng tử”.
Cậu không hề giống vẻ ngoài ôn nhã vô hại của mình. Xuất thân như vậy, mỗi một chuyện cậu làm ra Bách Hợp luôn tin tưởng không phải ngẫu nhiên trùng hợp, chỉ là cô không hiểu mình đã làm ra hành động gì thu hút sự chú ý của cậu. Bách Hợp nhíu mày: “Thiếu gia Bazillika, rút cục ngài muốn gì?”
Bách Hợp không hỏi Bazillika muốn làm gì, ngược lại hỏi cậu muốn cái gì, nhưng vấn đề không khác nhau mấy. Bách Hợp vừa dứt lời, Bazillika nở nụ cười mà nói: “Cô gái thông minh, tôi muốn em!”. Lời cậu nói ra giống như lời nói mập mờ của những cặp tình nhân, nhưng trong mắt của cậu lúc này thực sự không phải là sự say đắm yêu thương, mà là một loại ham muốn mà người khác cảm thấy lo lắng. Bách Hợp chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh đang dồn lên từ lòng bàn chân, đương lúc cô cảm thấy áp lực thì Bazillika lại lui ra, khôi phục bộ dạng lịch thiệp thường ngày: “Mạo phạm quá! Chỉ muốn nói cho em biết là phụ tộc của Tần Chiếu Nam sẽ không gây khó dễ cho em đâu!”.
Không giống vẻ mặt nguy hiểm vừa nãy, mà là bộ dáng cười hiền hòa dịu dàng, Bách Hợp cứng người, căn bản chính là không thể thả lỏng nổi.
“Vốn muốn mời tiểu thư ăn cơm trưa cùng, nhưng mà không biết tiểu thư có nguyện ý không?” Bazillika giống như không chú ý tới biểu hiện của Bách Hợp mà hỏi một câu. Nhưng sau đó lại thấy Bách Hợp im lặng không nói lời nào, cậu liền thở dài tiếc nuối, trên mặt không đổi sắc mà nói: “Ít nhất có thể cho phép tôi tiễn em về nhé?”
Bách Hợp nhìn vẻ mặt ôn hòa như vậy, đôi mắt xanh sáng rỡ lại thăm thẳm như nước biển, lúc Bách Hợp quan sát Bazillika cũng là lúc cậu cúi xuống nhìn Bách Hợp, thần thái rụt rè, biểu lộ dịu dàng như vậy. Bách Hợp đã im lặng nửa ngày, liền thu dọn đồ đạc mà gật đầu: “Tất nhiên, cảm ơn cậu đã giúp”. Cô mặc kệ Bazillika muốn cái gì, nhưng mà cô có dự cảm rằng vị vương tử cho người ta cảm giác tồn tại thấp nhất này, mới chính là chướng ngại khó giải quyết nhất, vì thế cô phải đi trước một bước. Việc xảy ra giữa cô và Tần Chiếu Nam không thể liên lụy ba Chúc mẹ Chúc. Cho nên việc Bazillika nguyện ý trợ giúp chính là việc tốt, tuy rằng cậu không dễ tiếp xúc nhưng mà có khó tiếp xúc hơn nữa thì Bách Hợp cũng đâu còn lựa chọn nào khác?
Bazillika đưa cô xuống núi, cũng không cùng ăn cơm trưa. Thực ra ngay khi vừa rời trường không lâu thì vị vương tử khó hiểu này đã ngủ đến bất tỉnh rồi. Quản gia ngồi phía trước nhìn Bách Hợp trách cứ, khiến cho Bách Hợp nhận ra rằng sở dĩ trong tình huống chuyện trước kia Bazillika không thường xuyên xuất hiện vì cậu mang một chứng bệnh nan y, loại bệnh này khiến các cơ quan trong cơ thể cậu bị yếu dần, làm cho Bazillika sống không quá vài năm nữa. Bazillika yên tĩnh tựa vào người Bách Hợp, giống như trong truyện cổ tích nàng công chúa Bạch Tuyết ăn phải trái táo độc rồi lâm vào hôn mê vậy. Mí mắt kia đã che mất đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp mà Bách Hợp vốn sợ phải nhìn vào, lúc này khuôn mặt tái nhợt của Bazillika đột nhiên hiện ra vài phần dịu dàng. Con đường đang đông đúc bị xe cảnh sát giao thông dọn gọn, xe chở Bách Hợp và Bazillika bon bon chạy một đường thẳng tắp về hướng gia tộc Worleditch đang tạm ngụ ở Hoa Hạ. Bách Hợp cũng không thể nói rằng cô muốn xuống xe, vì Bazillika còn đang tựa trên người cô mà ngủ thẳng tới khi xe về dinh thự gia tộc Worleditch đấy.
Một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng đã đợi sẵn mang Bazillika ra khỏi xe. Bách Hợp nhìn cậu bị đưa đi, cho tới tận hai giờ sau vị quản gia cứng ngắc kia mới đi ra, xin lỗi cùng bố trí xe đưa Bách Hợp về. Về đến nhà, Bách Hợp lại được gặp ba Chúc mẹ Chúc đã đi xa hơn nửa tháng. Chỉ là chuyến đi này của họ không thoải mái tí nào, hai vợ chồng mắt đỏ hoe, vừa thấy Bách Hợp về liền khóc lên: “Tiểu Hợp, chúng ta tìm được đứa bé kia rồi. Nhưng mà nó đã không còn trên nhân thế này nữa!”.
Hai vợ chồng đã đi về địa phương mà trước kia cả hai cùng dạy học. Nơi này vì hai người dạy học miễn phí cho lũ trẻ nông thôn nên thanh danh họ tại nơi đây vô cùng tốt. Mười năm sau khi họ trở lại có rất nhiều người nhớ tới họ. Nghe nói lúc sinh con mẹ Chúc bị thất lạc một người con thì cả thôn đều lắp bắp kinh hãi. Hai vợ chồng thăm hỏi vài ngày, rồi tìm hiểu tư liệu của phòng khám bệnh lúc trước mất năm ngày mới biết được có bao nhiêu người sinh con cùng ngày với mẹ Chúc tại phòng khám bệnh đó.
Bởi vì ban đầu không thể xác định ai là con đẻ của mình, mà ở nông thôn không có phòng xét nghiệm DNA nên ba Chúc mẹ Chúc chỉ có thể đi từng nhà khẩn cầu người ta mang con đi xét nghiệm nhóm m.á.u một lần. Mỗi người đều nói là không có ôm sai đứa bé, nhưng sau đó coi như vận khí ba Chúc mẹ Chúc tốt, bốn đứa bé này có hai đứa không phải nhóm m.á.u O. Chỉ có một đứa bé năm đó nhóm m.á.u O, thì nửa năm trước đã lập gia đình, sau đó thiệt mạng vì sinh non. Mẹ Chúc chỉ nghi ngờ đứa bé trai nhóm m.á.u O kia chính là con đẻ của mình, dù sao vì chính mình đã ôm nhầm Chúc Ngao là một bé trai cho nên bà chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sinh bé gái. Bởi thế ngay từ đầu khi nghe tới bé gái nhóm m.á.u O khi lớn lên lập gia đình sau đó c.h.ế.t vì sinh non thì bà đã loại trừ ngay. Nhưng bé trai kia lớn lên cùng bố mẹ giống nhau vô cùng mà chẳng giống ba Chúc mẹ Chúc chút nào, mà ngày đó lúc đứa nhỏ ra đời mẹ cậu ta cũng tỉnh táo, khả năng ôm nhầm con là không cao. Hai vợ chồng Chúc gia lúc này bắt đầu hoài nghi tìm đến thôn nọ, theo như lời người ta chính là người con gái lập gia đình nửa năm rồi khó sinh mà c.h.ế.t kia. Nghe nói vì đứa bé này là con gái nên trong nhà không được cha thương mẹ yêu, từ nhỏ tới lớn đều bị đánh mắng. Một năm trước là lúc cô ấy mười lăm tuổi đã bị cha bán cho một người đàn ông lớn tuổi ở trong núi bên không đủ tiền cưới vợ, chỉ với giá Năm nghìn khối. Mang thai chưa đầy năm tháng thì bị chồng đánh cho một trận, bị đẻ non. Nhưng khu nông thôn vùng sâu vùng xa này kỹ thuật chữa bệnh lạc hậu, vì vậy mà một xác hai mạng. Lúc mẹ Chúc nghe được tin này, cả người nôn nao khó chịu Cha mẹ cô bé kia lúc đầu còn không thừa nhận, về sau ba Chúc nổi nóng tức giận thì hai vợ chồng này mới đem tình hình thực tế khai ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-450-1.html.]
Hóa ra ở nơi đây rất nghèo, nhưng lại rất trọng nam khinh nữ, hoan nghênh con trai. Nên hai vợ chồng sinh hạ Chúc Ngao trước đó đã có hai trai một gái rồi, nhưng mà sinh thêm Chúc Ngao cũng rất cao hứng. Nhưng trong nhà nghèo quá, thêm con trai nữa thì họ cũng không nuôi nổi, mà họ lại muốn con mình sống tốt, được vào thành phố lấy vợ sinh con. Bọn họ nghe nói mẹ Chúc sinh ra một đứa con gái thì bàn bạc với nhau rồi dùng con mình đổi lấy con gái nhà họ Chúc. Bọn họ nghĩ mẹ Chúc sinh ra chỉ là một đứa con gái, không thể nối dõi tông đường, sau này lớn lại phải chia tài sản, chẳng bằng mình tráo con trai mình cho Chúc gia, để cho bọn họ có người nối dõi mà con mình lại được nuôi dưỡng trong Chúc gia, có thể có những ngày tốt lành, so với nuôi ở nơi thâm sơn cùng cốc này hạnh phúc hơn nhiều. Chính vì ý nghĩ quỷ quái như vậy mà hai vợ chồng này không cảm thấy thua thiệt gì ba Chúc mẹ Chúc, thừa dịp phòng khám vắng người liền tráo con. Sự tình trót lọt, nhưng mà gia đình tráo con kia nghĩ rằng mình dùng một đứa con trai quý giá đổi về một thứ ăn hại, cảm thấy mình lỗ vốn nên mỗi ngày nhìn thấy bé gái đều không vừa mắt, không phải đánh chính là mắng, ghét bỏ đứa bé thậm tệ vô cùng. Bé gái này bị đánh suýt nữa mất mạng nhỏ, vừa vặn đứa con trai thứ kết hôn mà thiếu tiền, nên đôi vợ chồng nọ đem đứa bé không phải con ruột mình gả ra ngoài, đổi về năm nghìn khối tiền cho con trai ruột cưới vợ. Nói xong những lời này hai vợ chồng nọ còn không có hối lỗi nhận sai, ngược lại còn cho rằng mình đang làm chuyện tốt. Họ cho rằng cho Chúc gia một đứa con trai nối dõi tông đường, nếu không nhà họ Chúc đã đoạn hậu rồi. Ba Chúc mẹ Chúc vốn nghe tới việc con gái ruột mình bị chết, hai người đã suy sụp rồi. Nhưng nghe thấy giọng điệu xảo biện của vợ chồng nọ, lại thấy bọn họ giống hư thành khẩn sợ hãi, còn ba Chúc mẹ chúc giống như ỷ thế h.i.ế.p người thì ba Chúc tức giận tới nỗi suýt nữa tái phát bệnh tim. Chuyện này ầm ĩ vô cùng, mẹ Chúc liền báo án cho cảnh sát.
Mẹ Chúc vốn nghĩ con mình vô tình bị ôm sai thì thôi, ở nông thôn sẽ chịu đau khổ nhiều nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này có kẻ âm mưu làm vậy. Nghĩ lại mình mười mấy năm nay vẫn thay kẻ thù nuôi con, lại nuôi ra một đứa con bất hiếu ngỗ ngược, mẹ Chúc tức giận đến mức muốn liều mạng với hai vợ chồng nhà nọ. Cảnh sát địa phương vào cuộc, đem hai vợ chồng nọ bắt lại tội danh lừa đảo buôn người, lại bắt người đàn ông đánh c.h.ế.t vợ kia lại luôn, vì ba Chúc mẹ Chúc muốn thay người con gái đã mất sớm báo thù cho nên chuyến đi này bị chậm trễ hơn dự kiến.
Bách Hợp nhìn ba mẹ mình giống như trong nháy mắt đã già thêm mười tuổi, trong lòng thở dài, ngoài mặt thì trấn an bọn họ vài câu.
“Thằng Chúc Ngao chó c.h.ế.t kia đâu rồi?” – Ba Chúc im lặng nửa ngày, sau khi nghe vợ mình đúc rút một đoạn dài thì lau nước mắt, hung thần ác sát hỏi một câu. Tuy nói rằng tội không kịp gia tiểu họa không kịp thê nhi, nhưng mà ba Chúc lúc này đang nhớ tới ba mẹ ruột của Chúc Ngao, lòng chỉ muốn đem Chúc Ngao ăn tươi nuốt sống. Bọn họ không thể nhẫn nhịn nuôi dưỡng Chúc Ngao nữa, chỉ chuẩn bị công bố cắt đứt quan hệ với Chúc Ngao. Về điểm này thì Bách Hợp không hề ngăn cản họ, nếu như phủi sạch quan hệ với Chúc Ngao thì từ nay về sau mọi hoạt động của Chúc Ngao sẽ chẳng còn ảnh hưởng tới Bách Hợp nữa, tâm nguyện của Chúc Bách Hợp thế là đã hoàn thành. Mọi thủ tục vừa mới tiến hành thỏa đáng được hai ngày, thế mà Chúc Ngao lại xuất hiện. Bách Hợp đang ôm túi chân trước vừa ra ngoài thì chân sau cậu ta xuất hiện. Cậu ta cũng biết việc mình ôm chân Tần Chiếu Nam hại Bách Hợp, Bách Hợp mà thấy cậu ta chắc chắn sẽ không buông tha. Vì vậy mà chờ Bách Hợp rời đi rồi cậu ta mới mon men mò về, vẻ mặt chán nản, hốc mắt sâu hoắm do mất ngủ, một tay quấn băng gạc, bên trên còn có nẹp. Lúc cậu ta trở về gõ cửa, mẹ Chúc suýt nữa là không nhận ra.
“Mẹ, con đói….” – Chúc Ngao đã ăn không biết bao đau khổ khuất nhục, lúc đầu cậu ta cùng Tần Chiếu Nam không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau đó lại bị người Tần gia bắt được dùng hình tra khảo xem ngày đó đã xảy ra chuyện gì, mà căn bản cậu ta cũng không nói nên lời vì ngày đó cậu ta cũng bị người đánh bất tỉnh. Cũng có thể do cậu ta và Tần Chiếu Nam cùng bị đối xử như nhau tại nơi đó, nên mặc dù Chúc Ngao ở Chúc gia đều có vẻ hung ác các kiểu nhưng cũng bị dọa sợ hãi vô cùng, cậu ta không trả lời được gì liền bị Tần gia sai người đánh cho một trận, cắt đứt một tay. Nhưng không hiểu sao lại thả cậu ta ra. Bị giam mấy ngày liền Chúc Ngao cũng không dám quay về nhà, trốn chui trốn nhủi tại nhà mấy người bạn học quen biết mấy ngày để tránh sóng gió, sau khi xác định Tần gia không tìm kiếm mình nữa thì cậu ta mới quay về nhà họ Chúc. Nhìn thấy mẹ Chúc cậu ta liền vô thức mà kêu đói, mà mẹ Chúc vừa thấy cậu ta thì thù mới hận cũ cùng dâng trào, lập tức không nghĩ ngợi nhiều mà tát cho cậu ta một bạt tai, giống như nổi điên chạy vào phòng bếp cầm d.a.o phay xông ra. Chúc Ngao chưa bao giờ gặp bộ dáng này của mẹ Chúc, trước đây mẹ Chúc lúc nào cũng ôn nhu hiền lành thân thiết với cậu ta mà. Thế là ngay cả đói cũng quên, Chúc Ngao co cẳng quay đầu chạy mất. Đoán chừng là không muốn làm tâm trạng Bách Hợp xấu đi, ba Chúc mẹ Chúc không kể chuyện này ra, nhưng gặp Chúc Ngao khiến hai vợ chồng tức giận thật lâu. Trong trường học, Bách Hợp đã dạy xong thì không còn tiết khác liền ngồi ở cửa phòng học, chưa kịp ra ngoài đã thấy Dư Liên Tâm vẻ mặt nghiêm túc đứng chắn trước cửa.
“Bách Hợp, cô có gặp A Ngao không? Cậu ấy mất tích nhiều ngày như vậy, cô không lo lắng à?” – Dư Liên Tâm luôn giữ liên lạc với Chúc Ngao, nhưng hơn nửa tháng trước điện thoại của Chúc Ngao không liên lạc được. Dư Liên Tâm vốn lo lắng Chúc Ngao về nhà bị tịch thu điện thoại nên cũng không quan tâm tới việc này, vì dạo gần đây mấy vị vương tử của trường học Quý tộc hình như đã ít hứng thú với Dư Liên Tâm rồi, chính xác là kể từ lần Bazillika xuất thiện. Mấy vị vương tử hình như có chút ghét bỏ việc ở cùng Dư Liên Tâm nên dạo này ít khi tìm cô ta, Dư Liên Tâm cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vốn đang cảm thấy mừng thầm thì người trong trường học lại bắt đầu động tới cô ta. Trước đây trong suy nghĩ của cô ta, học sinh là những đứa bé tinh khiết đáng yêu. Giờ những đứa bé tinh khiết đáng yêu này làm cho cô ta khổ không tả được, những trò đùa dai của chúng khiến cô ta không thể chịu được mà phát khóc. Cô ta vốn nghĩ bản thân mình một lòng trong sáng có nhật nguyệt làm chứng, nhưng mà nhóm học sinh này căn bản không nói chữ tình. Dư Liên Tâm càng nghĩ càng thấy uất, trước kia cô ta ở chung cùng ba vị vương tử, một đám học trò gặp cô ta đều phải tránh đường, nào ai dám chọc cô ta? Các giáo viên gặp cô ta thì hờ hững lạnh nhạt nhưng ít nhất là không ai dám gây sự đùa dai với cô ta. Nhưng hiện tại mấy vị vương tử không tra tấn cô ta nữa, Dư Liên Tâm cũng muốn lãng quên chuyện này để bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, thì mới phát hiện ra cái nơi gọi là trường học quý tộc này chính là địa phương khảo nghiệm ý chí làm việc của con người. Ở nơi đây rất nhiều người không mua sách của cô ta, cho dù cô ta vốn một lòng muốn học sinh học tốt. Mặc kệ cô ta nói nhiều thêm hai câu, một đám học trò chính là không thèm cho cô ta thể diện gì cả.
Mấy ngày nay Dư Liên Tâm cảm giác mình sống không khá giả, mà khách quan phát sinh từ sự kiện Bazillika tới văn phòng gặp Bách Hợp. Bazillika cùng ba vị vương tử nhóm Tiêu Tễ không giống nhau, Bazillika vốn là vương tử chân chính, trong trường học mặc kệ cậu xuất quỷ nhập thần thì chỉ cần nhắc tới tên cậu thôi là uy danh không giảm. Sau khi Bazillika đi vào văn phòng của Bách Hợp, tất cả những kẻ trong trường trước kia khinh thường Bách Hợp đều chuyển thái độ, thấy Bách Hợp thì cung kính, Bách Hợp đi dạy thì không ai dám náo loạn, ai chểnh mảng không nghe giảng cũng không làm ra tạp âm nào. Nói khách quan thì hai người vốn là bạn bè, đều xuất thân thường dân, nhưng mà địa vị Bách Hợp cao hơn cô ta lại nhiều lắm. Nếu như trước kia không phải có ba vị vương tử thiên vị giùm thì chỉ sợ cô ta sẽ không thấy lạc lõng như bây giờ.
Thấy một Chúc Bách Hợp trước kia địa vị không bằng mình, thậm chí còn ghen ghét đố kị với mình trở thành đối tượng mình ghen ghét, Dư Liên Tâm bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cô ta cố ý không xuất hiện trước mặt Bách Hợp một thời gian dài dĩ nhiên vì sĩ diện của cô ta không muốn để cho Bách Hợp cười nhạo. Cô ta có cảm giác mình đã chịu đựng khổ sở rất nhiều, vốn là một người bảo thủ sau lại thành trò tiêu khiển cho những ba người đàn ông, cô ta nghĩ mình hi sinh nhiều như thế mà lại bị người ta chơi chán xong quăng, Dư Liên Tâm không còn gì để diễn tả tâm trạng của cô ta nữa.
Huống chi ngày đó, cô ta thấy được Bazillika bất luận là khí độ phong thái hay vẻ ngoài đều hơn xa nhóm người Tiêu Tễ, cử chỉ giơ tay nhấc chân dịu dàng thanh nhã, dường như mang cả ánh nắng mặt trời chiếu vào lòng cô ta. Vì cái gì đều là vương tử, mà ba vị vương tử kia biến cô ta thành trò chơi, chơi chán thì ném mà Bách Hợp lại có thể gặp gỡ một vị vương tử ôn nhu dịu dàng như thế, lại còn dựa thế để những học sinh trong trường tôn trọng Bách Hợp?
Dư Liên Tâm cảm thấy mình nghĩ như vậy là không tốt, cũng đã tự kiềm chế rồi nhưng mà lòng đố kị dâng lên thì cô ta cơ bản làm sao khống chế được chính mình? Cho nên cô ta mới không dám xuất hiện trước mặt Bách Hợp, vì cô ta tự ti, lại oán hận vô cùng. Nếu như không có sự tình ngày hôm nay thì cô ta cũng chẳng muốn tới gặp Bách Hợp đâu. Cô ta lúc này chẳng khác Chúc Bách Hợp nguyên chủ là bao, khi nguyên chủ biết thần tượng của mình phát sinh quan hệ với Dư Liên Tâm, thì cũng tìm em trai để ngăn cản yêu đương, rồi lấy cớ nổi cáu với Dư Liên Tâm. Dư Liên Tâm không có cớ gì tìm Bách Hợp náo loạn, chỉ đem sự phiền muộn khó chịu trong lòng nhịn xuống. Nhưng hôm nay cô ta nhận được tin nhắn của Chúc Ngao, có ảnh cậu ta gửi cho nữa. Trong tin nhắn nói tình hình của cậu ta gần đây khó khăn, khiến cho lòng chính nghĩa trong Dư Liên Tâm trỗi dậy, không thèm nghĩ gì mà chạy tới tìm Bách Hợp.