Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 446.1
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:25:35
Lượt xem: 0
Nhưng Bách Hợp nhớ rõ trong tình tiết câu chuyện, khi gia nhập trường học Quý tộc, Chúc Bách Hợp đã từng làm kiểm tra sức khỏe toàn phần, lúc đó vì thử m.á.u là thuận tiện làm cho nên Chúc Bách Hợp cũng tham gia tra xét nhóm máu. Nếu cô nhớ không lầm, nhóm m.á.u của Chúc Bách Hợp là nhóm m.á.u O. Bách Hợp gấp tờ giấy lại, vừa hay thấy mẹ chúc đang lôi kéo vị lái xe đ.â.m phải Chúc Ngao mà kêu khóc tức giận thì bèn giữ mẹ Chúc lại: “Mẹ, mẹ. Mẹ bình tĩnh một chút đi”.
Người đàn ông thật thà kia nhìn Bách Hợp với ánh mắt biết ơn. Mặt anh ta bị mẹ Chúc cào, lúc này ngồi khuất trong góc không dám kêu một tiếng, thấy Bách Hợp lôi mẹ Chúc ra, thì thở dài ngồi xuống, trong miệng kêu xui xẻo suýt chút nữa lại bị mẹ Chúc nổi điên xông đến. Bách Hợp tranh thủ lúc mẹ Chúc bình tĩnh liền đảo mắt nói khẽ: “Mẹ, chúng ta đi xét nghiệm m.á.u đi. Chúc Ngao bị tai nạn xe cộ, về sau còn cần truyền máu. Chúng ta không chừng có thể giúp đỡ.”.
Mẹ Chúc đang buồn bực vì con gái bắt mình đi xét nghiệm máu, nghe được mấy câu sau liền cuống quýt gật đầu, lôi kéo Bách Hợp đứng dậy chủ động yêu cầu đi xét nghiệm máu. Xét nghiệm m.á.u cho kết quả rất nhanh, Bách Hợp thanh toán tiền phí xong, chờ mười phút liền có kết quả. Cô nhớ không lầm thì cô và mẹ đều là nhóm m.á.u O. Bách Hợp lại dùng cớ vừa rồi lôi kéo ba Chúc đi làm xét nghiệm máu, lúc cầm được kết quả xét nghiệm liền phát hiện cả ba người đều nhóm m.á.u O, duy chỉ có mình Chúc Ngao là nhóm m.á.u B.
“Cha! Hình như có gì đó không đúng. Chúng ta người một nhà đều nhóm m.á.u O. Vì sao Chúc Ngao là em trai con mà lại nhóm m.á.u B?” – Bách Hợp như phát hiện ra đại sự, mới đưa kết quả kiểm tra của Chúc Ngao tới trước mặt ba Chúc. Lúc vừa nhìn thấy nhóm m.á.u Chúc Ngao là nhóm B, mặt ba Chúc khó coi hẳn, vô thức nhìn mẹ Chúc, mẹ Chúc cũng mờ mịt. Trước khi về hưu hai người đều là giáo viên, kiến thức nhóm m.á.u không chuyên nghiệp như bác sĩ, nhưng cũng biết cha mẹ nhóm m.á.u giống nhau không có khả năng sinh con khác nhóm máu. Mẹ Chúc giơ tờ đơn ra, sắc mặt khó coi nói: “Có phải xét nghiệm nhầm rồi không?”
Ba Chúc im lặng không nói gì, mà không khí xung quanh mấy người có chút xấu hổ. Mẹ Chúc hiện tại còn không kịp khóc thương con trai bị ai nạn xe, mà nghĩ tới một suy đoán đáng sợ hơn: “Ông ơi, Chúc Ngao có phải con của chúng ta hay không?”
Không ai tiếp lời, nhưng tới khi chuông ở phòng giải phẫu vang lên thì mấy người đều trầm mặc khi nhìn thấy Chúc Ngao vừa giải phẫu xong được đẩy ra. Bác sĩ mổ chính vốn thấy mẹ Chúc trước khi Chúc Ngao bị vào phòng giải phẫu liền khóc thương tâm vô cùng, nếu phẫu thuật thành công thì bà sẽ cao hứng. Ai ngờ mẹ Chúc chỉ nhìn một cái, nghe được tin phẫu thuật thành công thì cũng không có vẻ mặt vui mừng gì cả, ngược lại vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm Chúc Ngao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-446-1.html.]
Khi Chúc Ngao được vào phòng bệnh, ba người nhà họ Chúc g lách vào phòng theo dõi nhìn cậu ta. Trên mặt và đầu mặc dù bị trầy da một chút nhưng không biến dạng. Trước đây chẳng ai nghĩ rằng Chúc Ngao có phải người nhà họ Chú hay không nên chẳng thấy có gì khác. Lúc này trong lòng đã có hoài nghi, càng nhìn càng thấy chả giống người nhà họ Chúc. Ba Chúc ngoại hình chính trực, mày rậm mắt to, mẹ Chúc ngoại hình thanh tú, Chúc Bách Hợp là tập hợp ưu điểm của ba mẹ nên thấy được cả bóng dáng ba Chúc, nhìn kỹ lại có nhiều nét của mẹ Chúc. Nhưng Chúc Ngao chính là khác biệt trong Chúc gia. Ba Chúc là phần tử tri thức, dáng người tầm trung, nhưng mà Chúc Ngao lại có khung xương người phương Bắc cao lớn, hốc mắt sâu. Trước kia chỉ nghe người ta khen ba mẹ Chúc sinh đôi thì con trai lớn lên đẹp trai, con gái thanh tú. Hai vợ chồng không nghĩ qua con không phải con mình, nhưng trong lòng giờ đã nghi ngờ, nên càng nhìn càng thấy Chúc Ngao không giống con mình.
Đợi tới lúc thuốc tê hết, bác sĩ tới hỏi có tiêm thuốc giảm đau cho Chúc Ngao không, nhưng ba Chúc đang tính làm xét nghiệm m.á.u cho Chúc Ngao, vì sợ thuốc giảm đau ảnh hưởng tới việc xét nghiệm nên thẳng thừng cự tuyệt. Một đêm này Chúc Ngao đau tới c.h.ế.t đi sống lại, miệng rên rỉ liên tục, nửa đêm mồ hôi đầm đìa thẳng đến rạng sáng mới khá hơn. Sáng sớm hôm sau ba Chúc yêu cầu đưa Chúc Ngao làm xét nghiệm máu. Y tá không nghi ngờ gì mà tiến hành thủ tục, lúc lấy được kết quả, ba Chúc nhìn trên đầu ghi rõ nhóm m.á.u của Chúc Ngao là nhóm m.á.u B, mặt ba Chúc bắt đầu xanh lè.
Thấy cha mẹ sắp đánh nhau, Bách Hợp nhìn vẻ mặt mẹ Chúc vừa uất ức vừa tức giận, liền khích lệ: “Ba, con cảm thấy chuyện này không can hệ tới mẹ. Con thấy Chúc Ngao chẳng giống ai trong chúng ta cả, hay là lúc sinh ra đã bị ôm nhầm rồi?”
Ban đầu ba Chúc cảm thấy lời con gái hình như có chút vớ vẩn, nhưng càng nghĩ lại càng thấy đúng. Lúc sinh hạ Chúc Ngao hai vợ chồng vẫn chỉ là giáo viên chưa có hạn ngạch, lúc đấy vì có thể có biên chế trong phòng giáo dục, hai vợ chồng ngoại trừ việc có bằng cấp tốt nghiệp đại học, lại từng đặc biệt xin đến vùng núi rất xa thủ đô để dạy miễn phí một thời gian. Chúc Ngao chính là sinh ra ở đó. Vì có kinh nghiệm giảng dạy lại có thành tích tốt nên hai vợ chồng xin chuyển chức vô cùng thuận lợi. Lúc ở nông thôn sinh con điều kiện rất kém. Mẹ Chúc lúc trở dạ trong phòng khám còn có hai phụ nữ cũng sanh con, bởi vì Chúc Bách Hợp lúc ấy còn nhỏ, ba Chúc vừa chăm con vừa chăm vợ nên sau khi con trai sinh ra được tắm táp thế nào ông cũng không chú ý nhiều. Nếu là ôm sai chính là lúc trước thời điểm sinh con ở nông thôn đã bị ôm sai. Nghĩ vậy, ba Chúc quyết định muốn cho Chúc Ngao làm xét nghiệm huyết thống cùng hai vợ chồng. Chúc Ngao lúc này còn không biết có vấn đề từ nhóm m.á.u của cậu ta. Vốn tuổi trẻ, thân thể tốt, nên phẫu thuật xong mặc dù đêm không có thuốc giảm đau nên bị đau nhức nhưng sang hôm sau thì cậu ta tỉnh lại, thời điểm tỉnh không lâu sau khi làm xét nghiệm huyết thống. Ngày hôm qua cậu ta có một cái xương sườn gãy cắm vào nội tạng, mặc dù phẫu thuật thành công không nguy hiểm tánh mạng nhưng vẫn phải chờ vết thương khôi phục. Vừa tỉnh dậy cậu ta đã há mồm kêu đói: “Mẹ, con đói bụng. Con muốn ăn mì thịt bò. Mẹ….”.
Vốn mẹ Chúc đang ở ngoài thương lượng cùng con gái và chồng về thân thế của Chúc Ngao, đang không biết Chúc Ngao có phải con ruột của mình hay không, lúc này còn nghe thấy giọng cậu ta sai mình, mẹ Chúc liền cảm thấy phiền chán. Hôm qua cậu ta còn tát cho mình một cái rất đau, nếu như con ruột mình thì mẹ Chúc chẳng hơi đâu mà tức giận so bì, nhưng bây giờ căn bản Chúc Ngao không biết có phải con ruột của mình không? Mà trong lòng mẹ Chúc đều rất rõ mình không hề cùng ai làm trò xằng bậy, vì thế đối với Chúc Ngao cảm thấy mất đi kha khá tính kiên nhẫn. Đã một đêm lo lắng không ngủ, giờ lại chăng biết con ruột mình ở đâu, một cơn giận vô hình dâng lên, mà nghe giọng mè nheo phiền não của Chúc Ngao thì giống như một thanh âm rất chán ghét. Mẹ Chúc đẩy cửa vào, gương mặt lạnh lùng: “Than thở cái gì? Vừa phẫu thuật xong không được ăn linh tinh!”