Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 431.2
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:21:15
Lượt xem: 1
Lúc trước bởi vì Trưởng Tôn hoàng hậu hiền lương thục đức, trong nội cung Lý Thế Dân mặc dù không ít thê thiếp, nhưng hầu như đều chung sống hòa thuận, nhưng vẫn luôn tồn tại tình huống tranh giành ân sủng, lúc Bách Hợp ôm nhi tử tiến hậu cung, đi thẳng vào nội cung của Vi Quý Phi. Vị Vi Quý Phi này từng lập gia đình từ thời Tùy Đường,sau này trượng phu mưu phản thất bại c.h.ế.t đi, Vi thị dùng thân phận tội nô vào cung, lại rất nhanh được Lý Thế Dân sủng ái, mà ngay cả con gái cùng chồng trước sinh ra đều được Lý Thế Dân yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì Vi Quý Phi đã sinh tổng cộng hai nữ một nam, vì vậy khi Bách Hợp ôm nhi tử xuất hiện trong nội cung Vi Quý Phi, Lý Tượng vừa mới ba tháng rất nhanh được vị Vi Quý Phi này yêu thích.
Bách Hợp khi tán gẫu lại nhắc tới Lý Tượng sắp đầy trăm ngày ra, Vi Quý Phi là nhân vật khôn khéo cỡ nào, nàng mang danh tội phụ, hơn nữa lại là người đã có chồng nhoáng một cái trở thành một trong Tứ phu nhân của Lý Thế Dân, bản thân nàng tất nhiên cũng không phải tài trí bình thường, ý đồ Bách Hợp đến đây tất nhiên là Vi Quý Phi biết rõ lòng dạ. Sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời Lý Thế Dân mặc dù sủng ái nàng nhưng thật ra trong lòng Lý Thế Dân, quan trọng nhất vẫn là Trưởng Tôn hoàng hậu, đối với mấy đứa con vợ trước đã c.h.ế.t để lại hắn càng sủng ái hơn, Bách Hợp thân là Thái Tử Phi của Lý Thừa Càn, ngày thường Vi Quý Phi muốn cùng nàng kết nối quan hệ cũng không có cơ hội, bây giờ Bách Hợp đến đây thỉnh cầu nàng hỗ trợ chút việc, chẳng qua chỉ là tiện tay làm chút chuyện nhỏ, Vi Quý Phi liền ghi nhớ trong lòng.
Vi Quý Phi tìm một cơ hội nhắc tới đầy Lý Tượng sắp được trăm ngày với Lý Thế Dân với hi vọng có thể trùng tu chùa miễu để cầu phúc cho Hoàng thái tôn, Lý Thế Dân vốn cực kì coi trọng huyết mạch Trưởng Tôn hoàng hậu để lại, Lý Tượng lại là Hoàng trưởng tôn ý nghĩa bất phàm, nếu không phải lúc trước Lý Thừa Càn làm việc hoang đường, theo lý mà nói Hoàng trưởng tôn sinh ra vốn cũng nên sắc phong làm Quận Vương, nhưng cuối cùng Lý Thế Dân cũng chỉ đại xá thiên hạ, lúc này nhớ tới tự nhiên trong lòng có chút áy náy, việc Vi Quý Phi nhắc tới hắn liền đáp ứng ngay.
Ngày hôm đó Bách Hợp đi đến nội cung của Vi Quý Phi đã ngồi khoảng nửa ngày, không đến vài ngày sau, liền nghe nói Lý Thế Dân muốn vì Hoàng thái tôn trùng tu chùa miếu để cầu phúc. Lại bị Chí Ninh dâng sớ nói hắn xa xỉ quá mức, cuối cùng đã chọc tức Lý Thế Dân, ba ngày sau có tin rằng có lệnh cưỡng chế hắn bế môn tư quá.
Lúc truyền tin vào Đông cung, Lý Thừa Càn liên tiếp vài ngày không thấy, đang ăn mặc xiêm y hở n.g.ự.c lộ bụng chạy vào trong cung điện của Bách Hợp, người còn chưa tới tiếng cười đã vang lên:
“Lần này xem như Cô hả lòng hả dạ, lão Chí Ninh cáo Cô ác trạng đã lâu, hôm nay coi như đã bị phụ hoàng chán ghét vứt bỏ!” Hôm nay hắn lại mặc xiêm y của tộc nhân, cũng không biết hắn làm được thứ này ở chỗ nào trong Đông Cung, khóe miệng Bách Hợp run rẩy một hồi. Giả vờ không thấy bộ dáng hóa trang này của hắn, tranh thủ thời gian cho cung nhân đi tìm y phục tới thay lại cho hắn, một mặt không đếm xỉa tới nói: “Hôm nay đánh cuộc với điện hạ, nhưng mà thiếp đã thắng, điện hạ cần phải nhớ rõ ngày đó đã đáp ứng thiếp việc gì, mỗi ngày phải đến thăm nhi tử hai lần mới được.”
Lý Thừa Càn không kiên nhẫn phất phất tay.Lại đi dến gần Bách Hợp, trên người hắn có mang theo một mùi m.á.u tanh, Bách Hợp tinh mắt thấy bên trên ống tay áo của hắn còn có vết m.á.u chưa khô hoàn toàn, trong Đông Cung không có người nào dám làm cho Lý Thừa Càn nếm mùi đau khổ, cái này nhất định là thương thế của hắn gây ra cho người khác, mặc dù Bách Hợp mượn Lý Thế Dân cho Chí Ninh một bài học. Nhưng nguyên nhân chủ yếu là nàng muốn giáo huấn lão Chí Ninh để thuận mao Lý Thừa Càn, chứ không phải muốn làm cho hắn từ nay về sau không có người quản giáo mà coi trời bằng vung.
“Ngươi làm thế nào vậy? Ngươi nói đi!”
Bách Hợp lui về phía sau hai bước, làm bộ như không thấy được sắc mặt không vui của Lý Thừa Càn: “Điện hạ là người thông minh, lúc trước người dùng cứng đối cứng với Vu đại nhân, chẳng qua là cãi không lại lão mà thôi, nhưng theo thiếp thấy, càng tranh cãi với lão càng nuốt không trôi, trong thiên hạ chỉ có Hoàng Thượng lớn nhất. Nếu muốn làm cho Vu đại nhân chịu đau khổ, chỉ có Hoàng Thượng có thể trị lão mà thôi.”
Đây chẳng qua là một nguyên lý mượn đao g.i.ế.c người đơn giản mà thôi. Lúc trước Lý Thế Dân phái người bên cạnh Lý Thừa Càn đều là trung thần chính nghĩa, dạy hắn đều là đạo chính nghĩa của bậc Quân Vương chân chính, chưa có ai nói qua với hắn âm mưu như vậy, đạo lý cực kỳ đơn giản, nhưng vì trước đây Lý Thừa Càn chưa từng nghĩ đến, bây giờ Bách Hợp lại tự mình làm được một cách đơn giản mà nhiều năm trước kia hắn lại không làm được, Lý Thừa Càn có chút giật mình liếc nhìn đánh giá Bách Hợp, trong lúc nhất thời trong lòng không thể thừa nhận là chính mình vụng về nhưng lại có chút không cam lòng:
“Không ngờ rằng ngươi cũng có vài phần khôn vặt, chẳng qua chút tài mọn cũng khó có thể trèo cao.”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng người thì lại ngồi xuống, mà lúc Bách Hợp cho người mang y phục đến mời hắn thay đổi, mặc dù Lý Thừa Càn không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn tiến vào bên trong thay đổi y phục.
“Gần đây điện hạ đang chơi gì thế, sao hôm nay lại ăn mặc cổ quái như vậy?” Khi Lý Thừa Càn đi ra thì trên mặt không hề thoải mái, đang muốn cất bước ra khỏi nội cung của Bách Hợp, Bách Hợp không hề hoang mang kéo hắn ngồi xuống, mở miệng ra là hỏi về trang phục của hắn, Lý Thừa Càn nghe được câu này lông mày liền dựng đứng lên, đang muốn nổi giận, đã thấy Bách Hợp chống cằm nhìn hắn cười: “Trước đây thiếp đã thấy dung mạo Điện hạ tuấn tú, trong lòng thiếp đã thích từ lâu rồi, hôm nay lại trông thấy bộ dạng này của Điện hạ, suýt nữa là không nhận ra, còn dọa thiếp một lúc.”
Lý Thừa Càn đang định nổi giận, nhưng lại thấy bộ dạng cười cợt này của Bách Hợp, không muốn ảnh hưởng đến gương mặt tươi cười của nàng, hơn nữa Bách Hợp mới giúp hắn việc kia, bây giờ lại cười khoa trương không giống như bọn người Chí Ninh hay quát tháo hắn, mấy năm nay Lý Thừa Càn thay đổi hẳn, cũng vì những kẻ bên ngoài đều xem hắn là kẻ phế nhân, hiếm khi được nghe người khác khích lệ, mặc dù Bách Hợp nói dung mạo hắn hơn người có hơi khoa trương, nhưng nghe Bách Hợp nói yêu thích hắn thì lỗ tai dần dần đỏ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-431-2.html.]
Mặc dù tính cách Lý Thừa Càn không sợ trời không sợ đất lại hay càn quấy, dù sao hắn cũng mới hơn hai mươi tuổi, bây giờ Bách Hợp khen hắn, cũng không phải a dua nịnh hót với hắn lại làm cho hắn cảm thấy dễ chịu, trong lòng của hắn vui thích, vẻ mặt lại càng trở nên kiêu ngạo, hừ lạnh nói:
“Cô là Thừa Thiên mệnh sinh ra, lại kế thừa dung mạo của phụ vương và mẫu hậu, lớn lên tự nhiên đẹp mắt, huống chi nữ nhân như ngươi cũng quá không biết liêm sỉ, trước mặt mọi người còn nói cái gì ưa thích cái gì không thích cơ đấy!”
Bách Hợp thấy bộ dáng hắn rõ ràng cao hứng nhưng vẫn còn mạnh miệng, không khỏi nở nụ cười, tuy tính cách Lý Thừa Càn hơi càn quấy, nhưng xem ra cũng không phải không thể cứu vãn, nàng mấp máy khóe môi, đưa tay ra kéo Lý Thừa Càn:
“Người thiếp thích chính là Điện hạ, là phu quân của mình, thiên kinh địa nghĩa, sao lại cảm thấy ngại không biết?” Lý Thừa Càn vô thức muốn né tránh, sớm đã quên việc mình bị Bách Hợp bắt thay y phục Hồ phục, trên mặt còn tươi cười đắc ý, đang muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại hỏi một câu: “Điện hạ còn chưa trả lời thiếp. Lúc nãy mặc bộ quần áo lố lăng kia, là đang chơi trò gì.”
Lý Thừa Càn gần đây mê giả trang thành người Đột Quyết, ngay lúc này Bách Hợp lại hỏi tới việc hắn yêu thích, mặc dù Bách Hợp coi trang phục của hắn chẳng ra gì cả, hắn cũng có chút không thoải mái, nhưng Lý Thừa Càn nghĩ tới vừa nãy Bách Hợp thể hiện yêu thích với mình, lại nghĩ đến việc nàng yêu mến mình không hề che giấu nên hào phóng tha thứ cho nàng, có điều trong lòng cũng có chút để ý, vì vậy mở miệng nói:
“Lần này thì vì ngươi mà nói một chút. Cô thấy ngươi một lòng say mê Cô nên Cô không so đo với ngươi, nếu câu này là những người khác nói ra, Cô không thể không quất hắn mười roi!” Hai đầu lông mày của hắn lại lộ ra vẻ tàn nhẫn, mặc dù hắn còn tính khí của thiếu niên, nhưng bởi vì xuất thân, còn có hoàn cảnh của hắn ngày hôm nay nên tâm tính thiếu niên ưu tú của Lý Thừa Càn bắt đầu vặn vẹo theo thời gian, mặc dù Bách Hợp đến đây hơi chậm, nhưng cũng không phải lúc hắn đã mưu đồ tạo phản, cho dù hiện nay ngoài miệng hắn nói muốn g.i.ế.c bọn người Chí Ninh, cũng là nói ở ngoài miệng, không có hành động thật sự.
“Đa tạ điện hạ khai ân.” Bách Hợp liếc mắt. Đứng dậy thi lễ với hắn, nhưng Lý Thừa Càn lại nở nụ cười: “Gần đây Cô cảm thấy mình như chim lồng cá chậu, Đột Quyết trời cao biển rộng, nên gần đây Cô hay giả trang thành người Đột Quyết, giả bộ như Cô chính là Khả Hãn Đột Quyết, cho dù Cô có c.h.ế.t đi, bọn hắn chắc chắn sẽ vây quanh t.h.i t.h.ể của Cô đi mấy vòng, cũng cắt mặt nhỏ máu, tỏ ra đau thương. Ngươi thấy có thú vị không?” Vừa rồi hắn còn uy h.i.ế.p người…, nhưng bây giờ hai mắt Lý Thừa Càn lại tỏa sáng hỏi Bách Hợp trò chơi của mình được không. “Ta nghe nói Đột Quyết đều là ăn thịt miệng lớn, uống chén rượu lớn, chỉ tiếc trong Đông Cung không có mấy vật như vậy, đợi có một ngày Cô cho người làm ra vài thứ tiến cung, đến lúc đó sẽ mời Thái Tử Phi cùng thưởng thức trước!”
Bách Hợp nghe hắn nói những lời như trẻ con này thì không khỏi dở khóc dở cười, ngay từ đầu đối với Lý Thừa Càn cũng là ứng phó qua loa, nên giờ sinh ra một chút đồng tình với hắn, mặc dù Lý Thừa Càn càn quấy, nhưng xem ra cũng không phải là hoàn toàn không có thuốc chữa, mặc dù hắn nói làm cho mình c.h.ế.t đi, nhưng thật ra về tình cũng có thể tha thứ, Lý Thế Dân sủng ái tất cảđứa con Trưởng Tôn hoàng hậu để lại, nhất là hài tử Ngụy Vương Lý Thái, theo lý mà nói Lý Thái được sinh ra sau, một khi được phong làm Vương phải dời đến đất phong, nhưng Lý Thế Dân lại đau lòng nhi tử, không đành lòng để cho hắn rời xa mình, thậm chí suýt nữa còn cho hắn vào ở trong nội cung, còn Lý Thừa Càn bởi vì hắn là Thái Tử, sau này sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Lý Thế Dân lại rất nghiêm khắc, không chỉ chi phí ăn mặc mà còn có nhiều yêu cầu đối với hắn, còn phái mấy vị đại thần tới dạy bảo Lý Thừa Càn, xem ra tất cả bọn chúng đều là mua danh chuộc tiếng, có đàn áp tất nhiên sẽ có phản nghịch, hơn nữa Lý Thái lại được sủng ái, cái chân có tật của Lý Thừa Càn lại chính là nguyên nhân khiến hắn trở nên phản nghịch.
“Nếu một ngày kia Cô có được thiên hạ này, tới lúc đó nhất định thống lĩnh ngàn vạn thiết kỵ tiến về hướng tây Kim Thành đi săn, đến lúc đó sẽ cởi áo để hở n.g.ự.c ra, trở thành người Đột Quyết, tới lúc đó sẽ đầu nhập vào quân của A Sử Na Tư Ma, nếu lúc đó hắn cho ta một chức tướng quân, ta chắc chắn sẽ làm tốt như những người khác.”Lúc Lý Thừa Càn dương dương tự đắc nói xong câu này, thì thấy Bách Hợp biểu lộ bộ dạng đờ đẫn, hình như là nhớ ra điều gì đó, lại an ủi nàng: “Nhưng mà ngươi yên tâm, ngươi là Thái Tử Phi của Cô, lại vì Cô sinh con đẻ cái, Cô chắc chắn sẽ dẫn ngươi đi cùng.”
“…” Bách Hợp không phản bác được câu nào, thật lâu sau thấy vẻ mặt tràn đầy hi vọng của Lý Thừa Càn đang nhìn nàng, nàng mới đứng dậy bái thi lễ: “Thiếp cám ơn điện hạ đã nhớ đến thiếp.”
Quả nhiên Lý Thừa Càn nở nụ cười, có điều không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp cố ý giả bộ nhíu mày, vẻ mặt ngây thơ hỏi:
“Nghe nói man nhân thô lỗ, dung mạo thiếp lại xinh đẹp tuyệt trần, nếu người khác nhìn trúng thiếp muốn đoạt thiếp đi, Điện hạ phải làm sao đây?” Trong chốc lát vẻ mặt vui vẻ của Lý Thừa Càn bởi vì lời nói này của Bách Hợp mà đanh lại, cả nửa ngày sau không nhanh không chậm mà nói: “Ngươi là Thái Tử Phi của cô, đến lúc đó Cô chính là chủ nhân của Đại Đường, sao có người dám đoạt ngươi đây?”
“Nhưng mà không phải điện hạ đã trở thành tướng quân thuộc bộ A Sử Na của Đột Quyết sao? Sao lại thành chủ nhân của Đại Đường rồi?” Lý Thừa Càn vừa mới cao hứng, nhưng chưa từng nghĩ tới việc này bao giờ, tuy trước kia hắn cũng không thích Tô Bách Hợp mấy, nhưng vì nam nhân đối với nữ nhân của mình trời sinh có một loại ham muốn giữ lấy, bây giờ Bách Hợp lại kích thích việc này lên, trong lòng Lý Thừa Càn có chút phiền muộn, nghĩ nửa ngày rốt cuộc ủ rũ nói: “Cô quyết định không làm tướng quân Đột Quyết nữa, chỉ làm một người Đột Quyết bình thường thôi.”
“Điện hạ nói đúng, điện hạ đã quyết định muốn làm người Đột Quyết, có phải sau này thiếp cũng nên mặc quần áo và trang sức như Điện hạ? Nếu mà như thế…” Bách Hợp nói xong, một mặt đưa tay làm bộ cởi trang phục của mình, mặc dù lúc này hai người đang nói chuyện ở trong điện, tuy cung điện rộng lớn cũng không có người ngoài, nhưng màn tơ trong điện lại không buông xuống, xa xa thái giám vẫn còn đang trực, mặc dù thái giám đã tịnh thân, nhưng bây giờ trong lòng Lý Thừa Càn cũng hiểu được một chút mùi vị khi thê tử của mình bị gã nam nhân khác nhìn thấy, vội vươn tay kéo xiêm y của nàng lại, hai người đang giằng co thì Lý Thừa Càn đụng phải người của Bách Hợp, trong lòng bắt đầu rung động, khuôn mặt trở nên ửng đỏ, mắt nhìn trên người nàng, trong miệng lại quát:
“Hoang đường!”