Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 406.1
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:11:57
Lượt xem: 1
Mà nếu như Nhiếp Bách Hợp may mắn không chết, vậy thì chuyện nàng ta đưa Nhiếp Bách Hợp xuất môn càng không có gì sai, dù sao sống c.h.ế.t đều do nàng ta đã nói, nàng ta chính là kẻ vô tội đáng thương bị oan uổng, nửa điểm sai trái cũng không có, liền giống như hiện tại Bách Hợp đang oan uổng nàng ta vậy.
“Nhiếp bá phụ anh minh một đời, chỉ đáng tiếc tin lầm lời thuật sĩ bịa đặt, nếu như ngươi không chết…” Tiêu Diễm đương nhiên đứng về phía Hạ Hậu Thấm Nhi, vẻ mặt chán ghét nhìn chòng chọc Bách Hợp: “Liền chứng minh cái mà cao nhân gọi là kiếp nạn 16 tuổi, ngọc bài hộ thân hồi đó, chỉ là nói bậy nói bạ mà thôi, không thể coi là thật, trước kia coi như Thấm Nhi từng mang ngươi xuất môn, hiện tại ngươi cũng không chết, hà tất nắm mãi không chịu buông?”
May mà Nhiếp Bách Hợp đã chết, hiện tại ở trong cốt truyện là mình thay nàng ấy làm nhiệm vụ, bằng không nếu nghe thấy Nhiếp Diễm nói vậy, chỉ e không thể không tức c.h.ế.t thêm lần nữa. Cái gì mà Nhiếp phụ tin lầm lời thuật sĩ bịa đặt, cái gì mà ngọc bài hộ thân, kiếp nạn 16 tuổi đều là nói hươu nói vượn. Nhiếp Bách Hợp trong kịch tình xác thực là vì hai người này mà chết, cũng không sống qua tuổi 16, c.h.ế.t vào đêm trước 16 tuổi. Chuyến nhiệm vụ lần này nếu như không phải có Lý Duyên Tỷ trợ giúp, Bách Hợp có thể sống được đến hiện tại hay không thật sự không thể biết được, nhưng hết lần này tới lần khác lời từ trong miệng của đôi phu thê này nói ra quả thực lại khiến trong lòng người nghe thấy ác cảm buồn nôn, phảng phất giống như lúc trước Nhiếp gia rắp tâm nói dối thiên hạ, còn Hạ Hậu Thấm Nhi thì vẫn mang dáng vẻ oan ức.
“Có phải tin lầm lời đồn nhảm hay không trong lòng ngươi hiểu rõ.” Dư quang khóe mắt Bách Hợp liếc nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi đang cắn môi một cái, ánh mắt rơi xuống người đứa bé trai đang cúi thấp đầu, thân thể có chút run run mà nàng ta mang theo bên cạnh, bản năng cảm thấy có chút cổ quái: “Nhưng mà ta đuổi hai ngươi ra khỏi phủ, cũng không phải vì những chuyện này.” Nhiếp Bách Hợp từng chịu nhiều oan khuất, nàng ấy ở trong cốt truyện sau khi c.h.ế.t đi không có cách nào để nói rõ, Bách Hợp vốn cũng không muốn nói thêm lời thừa thãi nào với hai người này, nhưng Nhiếp Bách Hợp có chút oan ức chắn hẳn muốn mượn miệng cô để nói ra, bằng không dựa vào cái gì mà hai người Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Tiêu Diễm về sau còn có thể trở thành tiền bối đại năng của tu chân giới, danh tiếng hoàn mỹ, mà người bị bọn chúng liên lụy lại không chỉ vô tội c.h.ế.t oan, sau khi c.h.ế.t còn phải làm tấm đệm lót vô danh?
“Năm đó cha ta từng tìm cao nhân tới đoán mệnh cho ta, cũng cho người giúp ta cải mệnh hoán kiếp, chỉ cần trước 16 tuổi không ra khỏi cửa nửa bước, đồng thời mang ngọc bài bảo mệnh bên người, như vậy yên ổn vượt qua 16 tuổi, từ đây phá kiếp trọng sinh. Cha ta năm xưa từng cứu Tiêu Diễm, sau khi thấy hắn mất kí ức liền lưu hắn ở lại Nhiếp gia, Tiêu Diễm không nhà để về, cuối cùng cha ta chỉ đành thay ta định ra hôn sự với hắn, ước định sau khi ta 16 tuổi liền thành thân.” Lúc Bách Hợp nói đến chuyện cô với Tiêu Diễm có hôn ước, vẻ mặt Lý Duyên Tỷ vốn lạnh băng bất chợt ngước mắt lên nhìn cô một cái, khóe miệng lộ ra tia tự tiếu phi tiếu, bàn tay nắm tay cô lại hơi chút dùng lực, trong mắt thoáng qua một đạo ám quang yêu dã, cũng không nói gì, lại khôi phục về dáng vẻ mặt không chút thay đổi lúc trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-406-1.html.]
“Còn kém nửa tháng đủ 16 tuổi, vị Hạ Hậu cô nương này đói ngất ngay trước cổng Nhiếp phủ, ta cho người đưa vào trong phủ cứu, không hỏi xuất thân lai lịch của nàng ta, cùng nàng ta kết thành tỷ muội tốt.” Bách Hợp nói xong lời này, trên mặt Hạ Hậu tam thúc lộ ra ý cười có chút lúng túng, Tiêu Diễm lúc trước vậy mà từng có hôn ước với Nhiếp gia đại tiểu thư, hơn nữa mấu chốt là Nhiếp gia còn có ơn với hắn, nếu như ngày đó Nhiếp gia đại tiểu thư c.h.ế.t cũng coi như hết chuyện, việc này tự nhiên cũng không ai hay biết, quan hệ phu thê giữa Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi cũng sẽ không khiến cho người ta lời ra tiếng vào, nhưng hiện tại lời Bách Hợp nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy Tiêu Diễm vong ân phụ nghĩa, ở cùng một chỗ với Hạ Hậu Thấm Nhi giống như đã làm ra chuyện có lỗi với nàng vậy. Hạ Hậu tam thúc có chút gấp gáp muốn mở miệng, Bách Hợp lại cười lạnh nói:
“Hạ Hậu tiên sinh xin đừng vội, Hạ Hậu cô nương nói với ta thế giới bên ngoài tốt đẹp đến nhường nào, cũng khiến cho ta xuất môn đi dâng hương hỏi nhân duyên, ta hồi đó còn trẻ vô tri, nghĩ một chút liền đáp ứng, ra ngoài một chuyến trở về, lại không ngờ tới ngọc bài hộ thân không thấy đâu nữa.”
Nghe đến đây, Hạ Hậu Thấm Nhi chép miệng: “Ta cũng không phải cố ý, lúc đó ta cũng vì tốt cho ngươi…”
“Nếu như vận mệnh đã định như vậy cũng đành vậy thôi, ta chỉ có thể trách mình định lực không đủ, nhưng mà…” Bách Hợp nói tới đây, có lẽ Tiêu Diễm nghe thấy cô nhắc đến chuyện không thấy ngọc bài, trên mặt lộ ra vài phần hoảng loạn, lo lắng. Trước đây, ngay từ đầu hắn vốn chưa từng nghĩ tới việc muốn tham ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp, hôm đó trong lúc vô ý hắn nhặt được ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp, trong lòng liền đoán ra nàng từng ra khỏi cửa, Tiêu Diễm năm đó cũng từng nghe chuyện kiếp số 16 tuổi của Nhiếp Bách Hợp, vào giây phút đó, trong lòng hắn như bị quỷ thần xui khiến, theo bản năng lộ ra vài phần vui mừng.
Có lẽ đối với chuyện thành thân cùng Nhiếp Bách Hợp hồi đó có chút kháng cự, Tiêu Diễm mặc dù cảm động Nhiếp phụ từng cứu hắn, nhưng trong lòng hắn lại vô hình cảm thấy Nhiếp phụ cứu hắn có phải hay không không có ý tốt, hết thảy chỉ là vì muốn gả nữ nhi cho hắn, đem hắn trở thành nữ tế ở rể mà đối đãi, cho dù Tiêu Diễm biết rõ Nhiếp phụ có khả năng không phải người như thế, nhưng lúc đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi bản thân nghĩ như vậy, cuối cùng càng thêm kháng cự đối với chuyện hôn sự này.
Nhiếp Bách Hợp từng ra khỏi cửa, trong lòng hắn cũng thoáng hiện ra vài phần vui mừng khó nhận thấy, hi vọng Nhiếp Bách Hợp thực sự sống không quá 16, mối hôn sự này liền được xóa bỏ, nhưng Tiêu Diễm phục hồi tinh thần liền từng thầm mắng mình, hắn nhặt được ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp, trong lòng cũng không biết mình lúc đó nghĩ cái gì lại không trả lại ngọc bài cho Nhiếp Bách Họp trước, trái lại lại đi đến ôn tuyền.