Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 394: Con gái sợ gả nhầm ác lang (8)
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:30:36
Lượt xem: 5
Bách Hợp không nhịn được nở nụ cười, cô có rộng lượng hay không lúc này nói đến vẫn còn quá sớm. Cô đâu thể chỉ đơn giản đánh Triệu Tấn hai cái bạt tay rồi đá anh ta cút xa một chút chứ, cô muốn khiến gia đình Triệu Tấn cả đời này khó có thể bình an, sự nghiệp khó thành, mới có thể tiêu tan uất hận trong lòng Trịnh Bách Hợp này!
Vốn lúc tiến vào nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp đã nín nhịn phẫn nộ một trận, sưu tầm của cô không hiểu sao không tìm thấy, trong nhiệm vụ lần trước bản thân lại có quan hệ phức tạp không nói rõ được với Lý Duyên Tỳ, lúc tiến vào nhiệm vụ này còn gặp một người đàn ông đáng khinh như Triệu Tấn, không tranh thủ xả hết bực tức trong lòng ra, Bách Hợp sợ mình sẽ c.h.ế.t vì nhẫn nhịn mất.
Lúc không có việc gì thì gọi điện thoại cho nhà họ Triệu, buổi tối lại cố ý vờ như vô tình tung ra vài tin tức cho Triệu Tấn, lại nói nhảm mấy lời như anh ta chú ý sức khỏe các thứ. Rất nhanh nhoáng một cái đã đến nửa năm sau, Bách Hợp định chuyển nhà mới vào nửa tháng sau, mà trong khoảng thời gian này, Tôn Tiểu Tịnh vợ Triệu Tấn cũng sắp sinh rồi, nghe nói ngày sinh dự tính trong tháng này.
Bây giờ mới là đầu tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên. Hai tháng trước Bách Hợp hoàn thành một đơn hàng lớn của công ty, một lần nữa thành công thăng chức, hiện tại đã trở thành trưởng phòng một bộ phận trong công ty, không những tiền lương tăng gấp đôi, thời gian cũng rảnh rỗi hơn trước kia rất nhiều, cô đã có trợ lý, không cần giống như trước kia mọi chuyện đều phải tự mình làm. Nghĩ tới em gái Triệu Tấn cũng sắp phải vượt qua kỳ thi đại học, tranh thủ cuối tuần không có việc gì, Bách Hợp quyết định sáng sớm bò dậy chào hỏi cha mẹ, đi vào trong hiệu sách mua mấy thứ tài liệu ôn tập cho học sinh cấp ba, lái xe đi tới căn hộ Triệu Tấn thuê tạm thời kia.
Triệu Tấn có vợ thậm chí có con, lúc này vẫn phải ở nhà cho thuê bên ngoài. Nếu anh ta muốn bằng chính thực lực của mình mua nhà trong thành phố thì ít nhất anh ta còn phải cố gắng nỗ lực vài năm nữa. Căn hộ nhà họ Triệu thuê cũng không lớn, là một căn hộ nửa cũ nửa mới cạnh thang máy, cũng không nằm trong tiểu khu. Bách Hợp đi lên tầng nhà họ Triệu gõ cửa nhà họ Triệu hồi lâu, người mở cửa là mẹ Triệu, bà vừa thấy Bách Hợp, sắc mặt lập tức tối lại, vừa tức giận lại có chút bất đắc dĩ:
“Cô lại tới làm gì?” Nửa năm qua, Bách Hợp này giống như oan hồn bất tán quấn lấy người nhà họ Triệu. Bách Hợp trước kia tuy cũng từng có hành động như vậy, nhưng Trịnh Bách Hợp còn giữ lại một chút tự trọng, bị Triệu Tấn gọi điện thoại hung hăng nhục nhã mấy lần về sau trốn đi khóc, cho dù không cam tâm cũng không chịu tới cửa để cho người nhà họ Triệu làm mất mặt. Bách Hợp lại khác, bây giờ căn bản là cô đang quấn quít lấy người nhà họ Triệu chơi. Lấy việc chơi đùa với người nhà họ Triệu để g.i.ế.c thời gian và làm nơi trút giận, Triệu Tấn càng nổi trận lôi đình, cô càng thấy hứng thú, vì vậy căn bản không để tâm tới sắc mặt khó coi của người nhà họ Triệu. Lúc này thấy sắc mặt táo bón của mẹ Triệu không chỉ không khiến Bách Hợp khó chịu nổi, ngược lại còn khiến cô không nhịn cười được, bắt đầu:
“Nghe nói em ba sắp thi tốt nghiệp trung học. Con mua mấy thứ tài liệu ôn tập tới cho con bé. Triệu Tấn đâu ạ? Ở nhà sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-394-con-gai-so-ga-nham-ac-lang-8.html.]
Nghe thấy là tới đưa tài liệu ôn tập cho con gái mình, động tác của mẹ Triệu ngừng lại một chút, giọng nói của Tôn Tiểu Tịnh vang lên từ trong phòng: “Mẹ, có khách sao?”
Giọng nói hiện tại của Tôn Tiểu Tịnh đã không còn ngọt ngào như trước kia nữa, lại mang theo vài phần đanh đá khô khan không nói nên lời, nhưng cảm giác dường như lại mạnh mẽ kiềm chế, việc Bách Hợp làm nửa năm qua vẫn gieo xuống sự hoài nghi trong lòng cô ta. Bách Hợp xuyên qua cánh cửa mở ra nhìn vào trong phòng một cái, đúng lúc thấy khuôn mặt Tôn Tiểu Tịnh sưng vù đang mặc một cái váy ngủ, nâng cao cái bụng bầu nhìn lại. Trong mắt Tôn Tiểu Tịnh mang theo vài phần địch ý, nhiều phụ nữ sau khi mang thai đều thấy mình không đẹp, so sánh với Bách Hợp hôm nay chú ý cách ăn mặc, hơn nữa còn dùng đồ trang sức trang nhã, thoạt nhìn đặc biệt có thần. Trong lòng Tôn Tiểu Tịnh theo bản năng sinh ra vài phần tự ti và cảnh giác, vừa thấy Bách Hợp, không nhịn được lớn tiếng nói:
“Cô tới làm gì?”
Tôn Tiểu Tịnh là phụ nữ, lúc trước cô ta cũng dùng cách dây dưa như vậy mới nịnh bợ được Triệu Tấn, cô ta xuất thân không tốt điều kiện gia đình cũng không tốt, lúc nịnh bợ được Triệu Tấn từng tốn không ít sức lực. Vì chồng là đoạt được từ trong tay những người phụ nữ khác, Tôn Tiểu Tịnh cũng sợ hãi có một ngày có người cướp mất ông xã từ trong tay mình. Vốn dĩ cô ta cực kì bất an, hơn nữa cô ta lại có chút tự ti, bình thường có chuyện giấu ở trong lòng cũng không dám nói với Triệu Tấn, hơn nữa khi mang thai, cảm giác cũng bị phóng đại, hết lần này tới lần khác cô ta còn có thể cố gắng chịu đựng, thời gian dài tính tình của cô ta càng ngày càng đanh đá khô khan, chính cô ta cũng không phát hiện ra.
Nửa năm qua, Bách Hợp không mất liên hệ với Triệu Tấn, hơn nữa Bách Hợp thường xuyên gọi điện thoại cho mấy người nhà họ Triệu, điều này khiến Tôn Tiểu Tịnh cảm nhận được một loại sợ hãi theo bản năng. Cô ta không muốn cuộc sống của mình bị Bách Hợp phá hỏng, dù cuộc sống hiện tại của cô ta là do từng phá hủy một người phụ nữ sau mới giành được, cô ta không dám nhắc đến với Triệu Tấn, lúc này trông thấy Bách Hợp, Tôn Tiểu Tịnh suýt nữa phát điên, muốn đuổi người: “Cô đi đi, cô đi đi, nhà họ Triệu không chào đón cô. Triệu Tấn đã không còn yêu cô nữa rồi, anh ấy yêu tôi, cô còn tới làm gì!”
Tôn Tiểu Tịnh lúc này không thấy chút nhu thuận ngọt ngào nào như lời Triệu Tấn nói lúc trước, có hơi điên rồ, giọng nói của cô ta vang lên, người ở đối diện mở cửa ra thăm dò nhìn về phía bên này. Mẹ Triệu tuy không thích Bách Hợp, nhưng lúc này cũng cảm thấy Tôn Tiểu Tịnh hơi mất mặt. Mẹ Triệu coi trọng nhất là thể diện, rất sợ người khác xem mình như trò cười, bà vội vàng quay đầu lại quát Tôn Tiểu Tịnh một câu: