Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 394.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:30:46
Lượt xem: 3
“Được rồi, nó tới đưa cho em ba mấy tài liệu ôn tập.”
“Lừa ai vậy! Em ba muốn tài liệu ôn tập gì thì có liên quan gì tới cô ta, rõ ràng trong lòng cô ta có quỷ, muốn câu dẫn Triệu Tấn.” Lúc này, Tôn Tiểu Tịnh tức giận đến mức cả người run rẩy, vậy mà cũng dám lớn tiếng ồn ào với mẹ Triệu: “Đuổi cô ta đi, con không muốn thấy cô ta. Mang theo tài liệu của cô cút đi, em ba muốn cái tài liệu gì sẽ tự mình đi mua, muốn nịnh nọt con bé sao, cũng không phải con bé thiếu cái này thì sẽ không thi đỗ!”
Tôn Tiểu Tịnh tức giận không lựa lời nói, cô ta nói Bách Hợp thì không sao, coi như là thái độ của cô ta hung dữ một chút, mẹ Triệu vì cô ta mang thai nói không chừng cũng sẽ nhẫn nại vài phần, thế nhưng mà cô ta nói em gái Triệu Tấn không thi đỗ đại học, cái này giống như chạm phải vảy ngược của mẹ Triệu, làm trong lòng mẹ Triệu không thoải mái, nhưng thấy cái bụng của Tôn Tiểu Tịnh, bờ môi mẹ Triệu giật giật, khuôn mặt bình tĩnh không mở miệng nói chuyện.
“Ai nha, bác ơi, được rồi được rồi. Cô Tôn đã không muốn con mang tài liệu học tập cho em ba coi như thôi đi, dù sao con nghĩ em ba không ôn nữa có lẽ cũng có thể vượt qua kỳ thi mà đỗ vào trường.” Bách Hợp giả vờ khuyên đôi câu. Vốn những ngày này, trong lòng Tôn Tiểu Tịnh nhịn một bụng lửa, lúc này nghe thấy mấy lời của Bách Hợp, lại thấy dáng vẻ lúc cô nhìn mình đầy vẻ khinh miệt, luôn cảm thấy, thấy thế nào cũng đều thấy Bách Hợp không có ý tốt, dưới sự phẫn nộ, Tôn Tiểu Tịnh tức giận nói:
“Thi không đỗ cũng không cần cô quan tâm…”
“Được rồi!” Em gái Triệu Tấn còn hai ngày nữa sẽ đến kỳ thi đại học. Mẹ Triệu vốn đang lo lắng chuyện này, Tôn Tiểu Tịnh còn trái một cái thi không đỗ phải một cái thi không qua, đây không phải cố tình nói mình đụng xui xẻo ư? Mẹ Triệu không cách nào nhịn được, kéo Tôn Tiểu Tịnh một cái: “Con nhanh về phòng đi.”
“Trước hết, cô ta đi con mới đi. Tài liệu học tập cái gì, tôi thấy cô muốn đến thăm Triệu Tấn thì có. Cô không biết xấu hổ, Triệu Tấn đã không muốn cô còn quấn lấy chúng tôi không buông, cô thiếu đàn ông đến vậy à?” Tôn Tiểu Tịnh lớn tiếng tức giận mắng, liên tiếp có vài gia đình đều mở cửa phòng ra. Bách Hợp không ở đây, ồn ào không ảnh hưởng tới cô, nhưng mẹ Triệu không chịu được bị hàng xóm chế giễu, lúc này tức giận véo Tôn Tiểu Tịnh một cái: “Bảo con im lặng, không nghe thấy có phải không? Trịnh Bách Hợp tới đưa tài liệu đấy, nó tới đưa tài liệu con không thích, vậy sao con không đi ra ngoài kiếm tiền mua một ít tài liệu cho em ba con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-394-1.html.]
“Trong bụng con mang cốt nhục nhà họ Triệu, sao có thể đi ra ngoài kiếm tiền?” Tôn Tiểu Tịnh nghe xong lời này, trong lòng cũng có chút oan ức. Nếu mẹ Triệu bí mật mắng cô ta mấy câu như vậy, Tôn Tiểu Tịnh còn có thể cắn răng cố nén thậm chí làm ra vẻ mặt nịnh nọt thuận theo dỗ mẹ Triệu. Nhưng mẹ Triệu lại làm vậy ngay trước mặt Bách Hợp khiến cô ta sượng mặt, vốn trong lòng Tôn Tiểu Tịnh vẫn nén giận, lúc này quay sang bắt đầu ồn ào với mẹ Triệu.
Bách Hợp nhìn hai người trước mặt này mới nãy còn quan hệ thân thiết, lúc này hai bên lại càng ầm ĩ tức giận, hiển nhiên tức đến độ muốn động tay chân, cũng không uổng công sáng sớm cô đã bắt đầu mua sách lại giày vò cả buổi sang đây xem náo nhiệt.
Cô làm bộ muốn khuyên can, không nghĩ tới cô không nói lời nào còn may, một lời khuyên can càng như thêm dầu vào lửa, càng khiến mẹ Triệu điên người, không cần nhiều sức lực cũng khiến không chỉ là người bên cạnh bị kinh động, mà ngay cả Triệu Tấn khó có được một lần ngủ nướng ở trong phòng cũng buộc phải đi ra. Dạo này, anh ta thật sự đang dốc sức liều mạng chạy nước rút cho sự nghiệp, mỗi hôm trời tối đều tăng ca tới khuya, khó có được cuối tuần nghỉ ngơi, lại vì hai người phụ nữ cãi nhau làm anh ta không thể không đứng lên. Bách Hợp thấy bản thân châm lửa tạm ổn rồi bèn tìm cái cớ đánh bài chuồn. Hai người mẹ Triệu và Tôn Tiểu Tịnh lúc này đang nổi nóng, căn bản không có ai để ý cô đi hay ở, tận đến khi đi vào thang máy, giọng nói chua ngoa của mẹ Triệu còn truyền tới. Trong thang máy phản chiếu khuôn mặt vui vẻ của Bách Hợp, ồn ào giống như hiện tại, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Nửa giờ sau, Bách Hợp vừa về đến nhà, điện thoại vang lên, tín hiệu vừa kết nối, Triệu Tấn hổn hển cất lời:
“Trịnh Bách Hợp, rốt cuộc cô muốn làm gì hả? Em ba tôi muốn thi đại học hay không liên quan gì tới cô chứ? Có phải trong nhà tôi ầm ĩ gà chó không yên khiến cô cao hứng hay không? Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra cô là một người phụ nữ độc ác như vậy chứ?” Trong điện thoại, Triệu Tấn mắng mỏ không ngừng, Bách Hợp ném điện thoại di động sang một bên, nhân tiện rửa mặt thay quần áo, cầm lấy điện thoại thấy điện thoại vẫn chưa bị cúp, Triệu Tấn vẫn còn mắng chửi:
“Tại sao cô không trả lời? Hay thấy không còn mặt mũi nữa?”
Một người đàn ông dông dài như vậy, Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch vậy mà còn yêu anh ta. Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại.