Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 392: Con gái sợ gả nhầm ác lang (6)
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:29:40
Lượt xem: 5
Tôn Tiểu Tịnh gọi họ của Trịnh Bách Hợp một tiếng, hiển nhiên biết đến sự tồn tại của Trịnh Bách Hợp, biết rõ sự tồn tại lúc trước của Trịnh Bách Hợp lại vẫn nguyện ý qua lại với Triệu Tấn. Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch vốn coi Tôn Tiểu Tịnh và cô ấy giống nhau, đều là người bị hại, lúc này xem ra chỉ là một người đánh một người nguyện bị đánh mà thôi.
“Ba mẹ cô không dạy cô, khi người khác có bạn gái, ngàn vạn không nên làm người thứ ba sao?” Trên mặt Bách Hợp lộ ra vẻ châm chọc, khóe mắt liếc nhìn Tôn Tiểu Tịnh. Lúc này ở cửa có rất nhiều người ra vào, có người là tới tham gia hôn lễ của Triệu Tấn, có người khác là khách của khách sạn, nghe nói như thế, đều vô ý thức dừng bước nhìn chằm chằm mấy người họ.
Sắc mặt Tôn Tiểu Tịnh thoáng chốc đỏ bừng, bộ n.g.ự.c lộ ra bên ngoài của cô ta hơi phập phồng, thật lâu về sau mới nhẹ giọng nở nụ cười: “Trịnh tiểu thư, đùa với cô chút thôi, làm gì nghiêm túc như vậy, phù dâu hôm nay của tôi còn chưa biết đang ở đâu rồi, cô Trịnh cô làm phù dâu cho tôi nhé.”
Nói xong lời này, Tôn Tiểu Tịnh tiến lên đưa tay đến muốn kéo Bách Hợp: “Sao cô lại muốn tới đây? Hôm nay là hôn lễ của tôi với Triệu Tấn, hai người các người đã chia tay rồi, có phải cô cố ý tới gây sự không?”
Trong giọng nói của cô ta lộ ra vài phần oán hận và bối rối, lúc này hai người đứng quá gần nhau, người ngoài nhìn vào tưởng Tôn Tiểu Tịnh đang thân mật to nhỏ với Bách Hợp, cô ta nói xong lời này, lại nặng nề thở ra một hơi, nhỏ giọng nói:
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn giành lấy Triệu Tấn của cô, thế nhưng mà Trịnh tiểu thư à, tôi đã mang thai, con trẻ không thể không có ba, cầu xin cô thành toàn cho chúng tôi.”
Trong nội dung vở kịch cũng không có chuyện Tôn Tiểu Tịnh mang thai, có lẽ là sau này, Triệu Tấn đã xử lý tốt chuyện này. Khi Bách Hợp nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy Triệu Tấn đáng giận. Sau đó, nhìn Tôn Tiểu Tịnh cũng không có sắc mặt tốt, lúc trước, Tôn Tiểu Tịnh đã biết rõ Triệu Tấn có bạn gái lại còn muốn đụng vào, qua lại với anh ta còn có con, tình cảnh mười năm sau trong nội dung vở kịch xuất hiện sớm hơn, thật sự thú vị.
Bách Hợp thấy vẻ mặt lo âu thấp thỏm của Tôn Tiểu Tịnh kia, mắt cô có thể nhìn ra phía dưới lớp trang điểm đậm là dấu vết tiều tụy, hiển nhiên trong khoảng thời gian này, cuộc sống của cô ta cũng không an ổn, tuy nói vẻ đắc ý trong mắt lúc này còn chưa hoàn toàn rút đi, nhưng lại càng cho thấy sự hèn mọn của cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-392-con-gai-so-ga-nham-ac-lang-6.html.]
“Cô Tôn, tôi chúc cô và A Tấn trăm năm hạnh phúc, cô yên tâm, tôi sẽ buông anh ta, tôi sẽ không lén liên lạc với anh ta đâu, về sau nếu anh ta tìm tôi, tôi cũng sẽ không để ý tới anh ta. Thì ra cô đã có con sao, về sau cô dưỡng thai cho tốt nhé.” Bách Hợp dịu dàng sửa sang lại lọn tóc quăn hai bên gò má Tôn Tiểu Tịnh, vừa nhẹ nói một câu, vừa lưu luyến nhìn Triệu Tấn không rời, cái nhìn này khiến cả người Tôn Tiểu Tịnh đều căng thẳng. Hiển nhiên lời Bách Hợp nói không an ủi được cô ta, cũng không giúp cô ta tỉnh táo lại, ngược lại lúc nghe thấy Bách Hợp nói hai người còn lén liên lạc với nhau kia, Tôn Tiểu Tịnh thoáng chốc lộ ra biểu tình cứng ngắc.
Khóe môi cô ta run rẩy, đầu cúi xuống, bàn tay cầm chặt khay bánh kẹo cưới lúc này trở thành nắm đấm, toàn thân run rẩy một hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt đã đổi thành bộ dạng tươi cười.
“Hai người các em đang nói gì vậy?” Triệu Tấn kéo Tôn Tiểu Tịnh trở về, mặt mũi tái nhợt do dự một lúc ngẩng lên nhìn Bách Hợp, có lẽ sợ Bách Hợp ở trước mặt mọi người khiến anh ta mất hết mặt mũi, bởi vậy Triệu Tấn do dự một chút, kéo Bách Hợp đi sang một bên, lúc đến một góc của khách sạn, anh ta mới buông Bách Hợp ra, ánh mắt âm u phiền muộn: “Cô còn tới làm gì? Hôm nay chúng ta đã không có khả năng rồi, cô còn tới làm gì? Hơn nữa, cô đừng có mà nói hươu nói vượn tiền lương gì đó với Tiểu Tịnh, cùng lắm thì, cùng lắm thì tôi khấu trừ tiền ăn uống sinh hoạt mấy năm nay của cô vào tiền lương rồi sẽ trả lại cho cô!”
Lúc đầu mặc dù Triệu Tấn đối với việc Bách Hợp không nguyện ý gả cho mình có phần tức giận, nhưng anh ta là một người luôn cho rằng mình hơn người, cực độ tự ti về sau phát triển thành lòng tự tôn của anh ta. Bách Hợp lúc này thay đổi bỏ anh ta, nhưng khi anh ta ở cùng Tôn Tiểu Tịnh, dường như anh ta đã tìm được cảm giác vui sướng vì vứt bỏ Bách Hợp. Tôn Tiểu Tịnh mang thai, điều này khiến mẹ anh ta vô cùng vui sướng, hơn nữa Tôn Tiểu Tịnh cực kì sùng bái anh ta, bởi vậy thời gian dần qua, anh ta cũng hiểu được lấy Tôn Tiểu Tịnh tốt hơn so với Bách Hợp.
Tuy nói nhà Tôn Tiểu Tịnh không có tiền như nhà họ Trịnh, cũng không có khả năng đưa tiền cho anh ta mua nhà ở, thế nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi được đứa con trong bụng Tôn Tiểu Tịnh. Gần đây anh ta thay đổi chỗ làm, tiền đồ sau này sẽ phát triển rất tốt, về sau chờ khi anh ta ngồi lên vị trí trưởng phòng, đừng nói mười vạn hai mươi vạn, dù là trăm vạn anh ta cũng không để trong mắt.
Cũng bởi ý nghĩ như vậy, cho nên lúc này Triệu Tấn hoàn toàn không còn ý nghĩ muốn quay lại với Bách Hợp, lúc này lại sợ Bách Hợp náo loạn khiến mình mất mặt. Hành động tới mà không đưa tiền lì xì của Bách Hợp hôm nay khiến Triệu Tấn cảm nhận được nguy cơ, cảm thấy dường như Bách Hợp muốn tới phá hỏng gia đình của anh ta. Anh ta nghĩ tới Tôn Tiểu Tịnh nhu thuận ít nói, tiết kiệm lại nghe lời anh ta, khác một trời một vực với Trịnh Bách Hợp bốc đồng hoang phí, đã có một người phụ nữ như vậy, sau này anh ta cần gấp gáp chuyên tâm vào công việc, không cần vì chuyện gia đình vụn vặt mà trì hoãn tiền đồ của mình. Triệu Tấn cảm thấy phải trả giá mười vạn, cũng đáng.
Nghĩ như vậy, Triệu Tấn càng thêm kiên định, anh ta quay đầu lại nhìn Tôn Tiểu Tịnh, lại cúi đầu nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt:
“Không phải cô tới đòi tiền sao? Tiểu Tịnh cô ấy không giống cô, cô ấy không phải một người hám giàu. Lúc trước cô luôn tự coi là đúng, hai mươi tư vạn tiền lương, trừ đi phí ăn uống của cô mấy năm nay ở nhà họ Triệu còn lại hai mươi vạn, mặt khác lại bỏ mười vạn phí tổn thất thanh xuân, tôi trả lại cho cô mười vạn.” Lúc này trong lòng Triệu Tấn hoàn toàn coi Bách Hợp trở thành người phụ nữ hư vinh hám giàu, thậm chí lúc nói những lời này còn hơi xem thường: “Từ nay về sau, tôi và cô không thiếu nợ nhau, mong cô về sau đừng quấn quít tôi nữa.”