Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 392.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:29:50
Lượt xem: 5
Trong lòng Bách Hợp tính toán một phen, trên mặt lộ ra vẻ tổn thương sâu sắc:
“A Tấn, sao anh có thể dùng tiền tính toán tình cảm giữa hai chúng ta? Em không cần tiền, em chỉ thích anh!” Lúc Bách Hợp nói lời này, bản thân cũng sợ run cả người, Triệu Tấn quệt quệt khóe môi, dáng vẻ vừa có phần đắc ý lại khinh thường:
“Cô đừng nói những lời này nữa, bây giờ nói gì cũng đã muộn, hiện tại tôi rất rõ ràng, người tôi muốn kết hôn là Tiểu Tịnh, tôi xin cô hãy buông tha cho tôi, tôi đưa cô mười vạn, mười vạn còn chưa đủ sao?”
Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch, trả giá đâu chỉ là mười vạn, nhưng cũng may lúc này cô tới sớm, vẫn chưa mua nhà ở, chưa lãng phí mười năm tương lai. Hơn nữa, điều Bách Hợp muốn đương nhiên không chỉ là mười vạn này. Lúc này, Triệu Tấn cho rằng cô luôn giả bộ, chỉ là một người phụ nữ hám giàu, bởi vậy sau khi Bách Hợp nghe thấy mười vạn lại im lặng.
“Không đủ?” Sắc mặt Triệu Tấn hơi khó coi, hôm nay là ngày anh ta kết hôn, nếu Bách Hợp làm loạn lên, đến lúc đó ai cũng mất mặt. Anh ta là người địa phương, tới tham gia hôn lễ của anh ta hôm nay đều là người quen, Bách Hợp là người bên ngoài. Cô làm ầm lên, đáng lo đến mấy xong cũng đi, mình lại không đi được, trong lòng anh ta nóng như lửa đốt, chỉ cảm thấy trước đây mình mù mắt mới qua lại với một người phụ nữ ác độc như vậy mấy năm trời. Triệu Tấn hừ lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại nhỏ giọng giận dỗi, nói:
“Em chỉ muốn tiền lương của em, A Tấn, em chỉ muốn mấy năm tiền lương ấy của em.” Bách Hợp cố ý nhỏ giọng nói, lại đến gần Triệu Tấn thêm chút nữa, nghiêng mặt đi nhìn nơi bày rượu ở cửa chính. Lúc này, Tôn Tiểu Tịnh khẩn trương nhìn chằm chằm bên này, hai tay nắm lại thành nắm đấm, bộ dạng khẩn trương lại không cam lòng. Bây giờ cô ta còn có thể mạnh mẽ nín nhịn được, thế nhưng Bách Hợp cũng là phụ nữ, cô hiểu rõ Tôn Tiểu Tịnh lúc này nhịn được, có lẽ chỉ vì cô ta mới có được Triệu Tấn, không dám ầm ĩ khiến Triệu Tấn phiền chán mà thôi. Nếu có một ngày, trong lòng Tôn Tiểu Tịnh tích tụ nhiều cảm xúc tiêu cực hơn nữa, một khi bộc phát ra mới thật sự thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-392-1.html.]
Vừa nghĩ như thế, Bách Hợp vừa vui vẻ lại càng thêm vui mừng, trên mặt lộ ra vẻ thân mật, nhỏ giọng nói: “Anh nói tôi thiếu cái gì mà phí tổn thất thanh xuân, ai chẳng có thanh xuân? Tôi còn bị người đàn ông không biết xấu hổ như anh làm chậm trễ nhiều năm, muốn phí tổn thất thanh xuân cũng nên là tôi đòi. Trước đây anh cầm nhiều tiền của tôi như vậy, nếu anh không trả lại, về sau mỗi ngày tôi đều đưa cha mẹ tới tìm anh đòi. Dù sao tôi không phải người địa phương, huyên náo làm lớn đáng lo đến mấy tôi vẫn đi được, nhưng người họ Triệu ở nơi đây nhất định không thể tiếp tục huênh hoang nữa rồi. Anh ở sau lưng tôi, có con với Tôn Tiểu Tịnh, giờ lại vội vã muốn kết hôn? Anh không đưa hai mươi vạn ra, đến lúc về già tôi mới buông tha cho anh.”
Triệu Tấn có thể lấy ra được hai mươi vạn, anh ta chỉ không cam lòng, miếng thịt mỡ ăn vào lại phải nhổ ra mà thôi. Những lời Bách Hợp nói chọc đúng vào nhược điểm của anh ta, anh ta là người địa phương, sau này anh ta cũng muốn phát triển ở thành phố này, anh ta không thể bị hủy trên tay Bách Hợp. Hôm nay công ty anh ta mới ký đồng ý với anh ta, chỉ cần đặt bút ký kết được cái hợp đồng kia, đến lúc đó sẽ cho anh ta mười vạn tiền hoa hồng. Toàn bộ tiền lương lúc trước của Trịnh Bách Hợp, anh ta đều cất ở chỗ mẹ Triệu, lúc này có gần 30 vạn, anh ta vốn định cầm số tiền này đặt cọc mua trả góp một ngôi nhà nhỏ trong thành phố, hiện tại Bách Hợp lại muốn làm ầm lên, tiền kia nhất định không giữ được, chỉ có thể giữ lại ít nhất là mười vạn.
Chỉ cần anh ta còn đi làm, sau này anh ta muốn cố gắng, thoát khỏi người phụ nữ phiền chán Trịnh Bách Hợp này, anh ta cật lực chuyên tâm làm việc, một ngày nào đó anh ta có thể kiếm được hai trăm vạn mang về!
Trong lòng so sánh rồi lại so sánh, Triệu Tấn cắn răng, gật đầu nói: “Được, tôi đưa cô hai mươi vạn, cô cầm lấy đi đi, về sau đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Bách Hợp sảng khoái nhẹ gật đầu, sau này cô sẽ không làm phiền Triệu Tấn, cô chỉ trả thù Triệu Tấn thật tốt mà thôi. Hai người nhanh chóng tìm quán rượu, cả hai lấy giấy bút lập điều khoản rồi ký tên, vì phòng ngừa hai bên đổi ý, mỗi người còn ấn ngón tay lên, tránh cho đêm dài lắm mộng. Triệu Tấn lo lắng Bách Hợp còn muốn ở lại hôn lễ của mình, anh ta không thích nhìn thấy Bách Hợp, bởi vậy để mẹ Triệu dẫn cô tới ngân hàng chuyển khoản, đợi đến lúc trên điện thoại di động của Triệu Tấn hiện lên tin nhắn hai mươi vạn bị chuyển đi từ ngân hàng của mình, bỗng nhiên trong lòng anh ta lúc đó muốn đổi ý, nhưng lúc nhìn thấy Tôn Tiểu Tịnh và cái bụng của cô ta, Triệu Tấn lại mạnh mẽ áp chế cái suy nghĩ muốn đổi ý này đi.
Anh ta còn có công việc, về sau anh ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn, không nỡ dùng hai mươi vạn sẽ không thoát khỏi người phụ nữ Trịnh Bách Hợp độc ác này được, dùng tiền mua nửa đời sau bình an của mình, anh ta cảm thấy đáng giá.