Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 389: Con gái sợ gả nhầm ác lang (3)

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:28:11
Lượt xem: 5

Căn nhà mà hai người Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn thuê là một căn nhà ở chung cư kiểu cũ, căn nhà khá lớn, giá cả phù hợp nhưng địa điểm lại rất xa. Bách Hợp mang theo đồ đạc lên tầng, còn chưa đi lên trên tầng, từ xa đã nghe thấy tiếng thét lớn truyền ra từ trong căn nhà của mình, tiếng khóc huyên náo chói tai khác lạ của trẻ con khiến đầu cô cũng bắt đầu cảm thấy đau.

Cửa nhà mở rộng, lúc này, một người phụ nữ trung niên vừa ôm con đi đại tiểu tiện ở bên ngoài, nhìn thấy Bách Hợp mới trở về vội vàng nói: “Bách Hợp trở về đúng lúc, trong nhà vệ sinh có người nên không vào được, Đại Dũng lại đau bụng, cô cầm cái xẻng với chổi ra, dọn dẹp chỗ này một chút.”

Một người đàn ông trung niên ngồi trong nhà nghe nói như thế, nhìn thoáng qua, cau mày định đứng lên.

“Ba, ba ngồi xuống đi, không cần phải xen vào, chính cô ta sẽ phải làm.” Bách Hợp nhận ra đây là cha mẹ của nguyên chủ, Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn đã đến giai đoạn bàn đến chuyện kết hôn, hai vợ chồng này tới đây không chỉ vì gả con gái, mà còn vì muốn đưa tiền cho con gái mua nhà ở, may mắn lúc này còn chưa chọn được. Cái này còn phải nhắc đến công bắt bẻ của mẹ Triệu, đã muốn nhà đẹp, lại còn muốn nhà rộng vị trí cũng tốt. Không phải tiền mình trả, mẹ Triệu chỉ chuyên chọn nhà ở điều kiện tốt giá cả cao, chọn cả nữa tháng trời cũng chưa xong, Trịnh Bách Hợp cũng bởi vì đã mệt mỏi lại phải mời cha mẹ đến, còn bị người nhà họ Triệu sai khiến, cuối cùng hoàn toàn kiệt sức.

Người phụ nữ trung niên đang ôm con vừa nghe thấy lời này của Bách Hợp, gương mặt tối lại, đang đi vào phòng lập tức quay đầu lại quát một câu:

“Tấn à, vợ em không chịu giúp cháu trai em dọn dẹp chất thải, là ghét bỏ chúng ta, cảm thấy khó ngửi sao? Cô cầm cuộn giấy ra, tự mình xử lý đi.”

Người phụ nữ trung niên vừa gào lên, vừa nhìn về phía Bách Hợp mấy lần, ba Trịnh vừa đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, im lặng không nói gì.

Sức khỏe ba Trịnh mẹ Trịnh cũng không phải quá tốt, cuối cùng Trịnh Bách Hợp cũng hối hận, đúng là lúc còn trẻ bốc đồng chưa kịp hiếu thuận với cha mẹ, về sau lại vì cái gọi là tình yêu mà mặc kệ cha mẹ khuyên nhủ, đến nơi khác, cho đến khi cha mẹ qua đời cô ấy cũng không thể ở cạnh, cuối cùng tiếc hận cả đời. Trái tim Bách Hợp không tự chủ được cảm thấy chua xót, vô ý thức nói vọng vào trong phòng bếp: “Mẹ.”

Hầu hạ từ trên xuống dưới một nhà họ Triệu vốn là công việc của Trịnh Bách Hợp, nhưng hai ngày này cô sinh bệnh, mọi việc rơi xuống người mẹ Trịnh. Lúc này, ba Triệu mẹ Triệu đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, cửa phòng mình đang mở rộng, hai đứa em gái của Triệu Tấn đang ngồi trong phòng mình nghịch máy vi tính. Một đứa còn ôm cái laptop chính cô mượn về từ công ty, sắc mặt Bách Hợp dần tối lại.

“Sao em đã về rồi? Sao về nhanh vậy?” Triệu Tấn từ trong phòng đi ra ngoài, cửa phòng mở rộng ra, phần mềm chat mở ra trên máy vi tính trong phòng anh ta đang nhảy ra. Bách Hợp nhìn thoáng qua, phát hiện khung đối thoại trên máy vi tính vẫn đang mở. Dường như Triệu Tấn phát hiện ra động tác của Bách Hợp, vô ý thức kéo cửa phòng lại. Căn nhà nhỏ này tuy là nhà cũ cho thuê nhưng diện tích lại không nhỏ, tổng cộng có bốn phòng một phòng khách, nếu không cũng không trở thành chỗ ở cho đại gia đình nhà họ Triệu kia. Bách Hợp nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp vào bên trong phòng, lấy cái laptop đang ở trong tay em gái năm nay vừa học tiểu học của Triệu Tấn gập lại, cô bé kia hơi nhếch lông mày muốn trở mặt. Bách Hợp lại nhìn đống đồ trang điểm vất lung tung trên giường. Người nhà họ Triệu cho tới bây giờ, những lúc sử dụng đồ của Bách Hợp đều không hề coi mình là người ngoài. Tất cả mọi người là người một nhà, chỉ khi nào liên quan đến lợi ích của người nhà họ Triệu, lúc ấy Trịnh Bách Hợp lại trở thành người ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-389-con-gai-so-ga-nham-ac-lang-3.html.]

Bách Hợp không nói chuyện chỉ lo thu dọn đồ đạc, dáng vẻ ấy khiến sắc mặt Triệu Tấn thoáng chốc trở nên khó coi. Tính từ khi còn ở trường học đến giờ, hai người đã quen nhau được hơn bốn năm, Triệu Tấn cho rằng mình đã nhìn thấu con người Trịnh Bách Hợp rồi. Mặc dù đôi lúc cô vẫn tùy hứng, giở tính tình đại tiểu thư, nhưng bởi vì lần đầu tiên là cho mình, hơn nữa cô lại si mê, say mình như điếu đổ, cuối cùng tùy hứng xong vẫn nghe anh ta nói, bởi vậy lúc này thấy Bách Hợp thu dọn đồ đạc, anh ta không những không sợ ngược lại mang theo vài phần mỉa mai:

“Lần này, em không nói lời nào lại muốn thu dọn đồ đạc, đừng trở về đây nữa!”

Mẹ Trịnh nghe tiếng từ trong phòng bếp đi ra, người nhà họ Triệu nghe thấy mấy lời của Triệu Tấn, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười muốn xem náo nhiệt,  cũng ngồi yên không lên tiếng. Ba Trịnh ho hai tiếng, hoà giải:

“Tiểu Triệu, có chuyện gì từ từ nói, các con cũng sắp kết hôn…”

“Kết hôn cái gì? Nói cô ta thu dọn cho Tiểu Dũng nhà chúng tôi một chút thôi mà cũng không vui, vợ như vậy, nhà ai dám muốn?” Chị gái Triệu Tấn vừa mới ôm con lúc này đưa con cho mẹ bế, bản thân đi vào trong nhà vệ sinh rửa sạch tay đi ra, chỉ vào Bách Hợp, nói: “Tôi đồng ý với lời em trai tôi nói, loại con gái như vậy không cần, cũng không được kết hôn.”

“Hôn nhân đại sự, cũng không phải trò đùa, sao có thể nói lời như vậy?” Sắc mặt mẹ Trịnh hơi khó coi, hiển nhiên trong lòng lúc này cũng thấy bất mãn, nhưng lại cố nén, nói với Triệu Tấn: “Tiểu Triệu, con cũng hiểu rõ tính tình Bách Hợp, đôi khi tùy hứng một tí, có thể cũng không phải…”

“Anh chỉ hỏi em, sao em về đây được? Tiền của em ở đâu ra?” Triệu Tấn không để ý câu nói của mẹ Trịnh, ngược lại vươn tay về phía Bách Hợp: “Em lấy năm mươi đồng trong ví cho anh xem.”

Cái ví trong tay Bách Hợp đập lên mặt anh ta, có lẽ là không nghĩ cô sẽ ra tay, Triệu Tấn ngây ngốc một lúc chưa kịp tránh, lại bị đập trúng.

“Tiền bắt xe, lấy từ tiền lương của em ra.” Bách Hợp vừa thốt ra lời này, người nhà họ Triệu giống như phát điên vây lại, ngay cả ba Triệu mẹ Triệu vừa rồi còn xem náo nhiệt cũng nổi giận đùng đùng, nói: “Loạn rồi, trên đời này chưa từng nghe nói có đàn bà dám đánh đàn ông đấy…”

 

Loading...