Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 384.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:23:28
Lượt xem: 3
“Con làm cái gì?” Hai đứa con gái ở trong nhà cải nhau thì thôi đi, lúc này đang ở bên ngoài còn muốn cải vả, Trần thị hung hăng nhéo Tần Nhã Trí một cái, Tần Nhã Trí đau đến toàn thân rui rẩy, lúc này mới hồi phục thần trí, nàng hít một hơi khí lạnh, cắn cắn môi âm trầm nhìn Bách Hợp, cười lạnh hai tiếng, hiển nhiên sẽ nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng, chuẩn bị đợi sau này có cơ hội lại phát tác.
Bách Hợp cũng không sợ nàng ta. Chính vào lúc này trong hậu viện Tôn quý phi được người vịn đi ra, chỉ thấy bà ta mặt một bộ cung trang màu vàng sáng thêu đồ án, trên đầu trang sức rườm rà, cách ăn mặt vàng son lộng lẫy, vừa ngồi vào chỗ của mình mọi người liền chỉnh tề quỳ bái, Tôn quý phi lười biếng hô bình thân, bên kia thánh chỉ hoàng đế liền truyền tới.
Tuy nói đương kim Hoàng đế có Hoàng hậu tại vị, nhưng bởi vì Hoàng hậu không con, hơn nữa lại tin phật nhiều năm, chỉ chiếm một cái danh hoàng hậu mà thôi, trong nội cung này chỉ có Tôn quý phi một người độc đại, mọi người nói vài câu cát tường, Tôn quý phi chuẩn bị cùng mọi người đi tới cung điện, hôm nay Hoàng thượng thiết yến trong cung muốn mừng sinh thần cho bà, các mệnh phụ phu nhân đến bái lạy bà trước, sau đó mới đi đến chỗ Hoàng hậu, một đường đồng hành, Vương phu nhân ý cười đầy mặt đi ở phía trước người của Bá phủ, Trần thị ưu sầu cũng không có chú ý đến Tần Nhã Trí lúc này đã cách xa bà vài bước.
Lúc tiến vào ngự hoa viên, làm người khác chú ý nhất là một vườn hoa hồng màu hồng nhạt đang đua nở rực rỡ, Tôn quý phi bỗng dừng lại, duỗi ngón tay đang đeo hộ giáp, chỉ vào bụi hoa kêu ngạo nói:
“Chư vị thấy hoa này có đẹp không? Hoàng thượng biết rõ bổn cung xưa nay yêu thích các loại hoa hoa thảo thảo, liền lệnh cho người trồng một mãng lớn đấy.”
Nghe nói lúc Tôn quý phi chưa xuất giá trong nhà cũng có một vườn hoa hồng lớn như vậy, sau khi vào cung Hoàng đế muốn làm cho bà vui, đặt biệt ở trong ngự hoa viên trồng một mảng lớn hoa hồng, cũng phái người chuyên môn tỉ mỉ tu bổ, có thể làm cho hoa nở kéo dài. Một mảng hoa hồng kéo dài giống như không nhìn thấy điểm cuối, Tôn quý phi trước nay vẫn luôn thích tắm ngâm mình trong nước có chứa cánh hoa hồng, trên người luôn luôn có mùi hương hoa hồng, hơn nữa tên khuê mật của bà vốn là Tôn Nguyệt Hương (trong truyện hoa hồng còn gọi là Nguyệt quý). Bởi vậy trong triều đại này, hoa hồng có thể tôn xưng là quốc hoa.
Mặc dù mọi người đều biết điển cố này, nhưng lúc này nghe Tôn quý phi nói ra tự nhiên lại một phen tán dương, Bách Hợp bị kẹp trong đám người, bỗng nhiên lúc đó phía sau lưng có một người đưa tay đẩy nàng, lúc nàng vừa tính kế Tần Nhã Trí đã sớm đoán được Tần Nhã Trí sẽ có khả năng ra tay đối phó với cô, lúc này cô cũng không chút hoang mang, bước chân hướng phía Trần thị lui một bước, nhưng một bàn chân đưa ra ngoài móc lấy chân cô, nếu là bình thường bị người móc chân thì cũng không có gì đáng sợ, nhưng Bách Hợp lại bất đồng, thân thể này của cô yếu đuối bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, bước chân phù phiếm vô lực lại bị cái móc chân này nàng liền đứng không vững, thân thể nghiêng một cái thẳng tấp hướng bụi hoa hồng ngã xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-384-1.html.]
Trong bụi hoa hồng đầy gai nhọn hoắt, nếu ngã xuống toàn thân bị thương thì cũng thôi đi, quan trọng nhất vừa rồi Tôn quý phi đã từng nói qua bụi hoa này có ý nghĩa như thế nào đối với bà, nếu mình té xuống làm hư hoa hoa thảo thảo của Tôn quý phi, chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng không thể bồi thường nổi một bông hoa trong mắt Tôn quý phi.
Tốc độ ánh sáng như vậy Trần thị còn chưa phản ứng được nữ nhi sắp ngả sấp xuống rồi, các mệnh phụ tiến cung cũng có nhìn thấy đầy, nhưng lúc này cũng không dám cắt ngang Tôn quý phi phía trước còn đang khoa trương mình, Bách Hợp quay đầu nhìn, nhìn thấy Tần Nhã Trí đang nhếch miệng cười đang thu chân trở về, cô oán hận cắn răng, lúc đang muốn đưa tay kéo lấy Tần Nhã Trí cùng ngã chung một chỗ, một bóng người mặc cẩm bào màu vàng sáng chẳng biết lúc nào chen đến trước mặt của cô, đưa tay ra ôm bên hông cô rồi kéo qua.
Bách Hợp đang định tránh ra thì chóp mũi lại ngửi được hơi thở trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, cô liền ngừng lại, mặc cho chính mình lọt vào trong n.g.ự.c Lý Duyên Tỷ để anh ôm chắc mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tất cả mọi người im ắng quỳ xuống, Trần thị phục hồi tinh thần quay đầu lại nhìn thấy mặt Đại nữ nhi của mình đang dán vào cẩm bào từ trảo kim long trong n.g.ự.c thái tử, miệng không khỏi hút khí lạnh.
Chung quanh mọi người như thủy triều đồng loạt quỳ xuống, chỉ có Lý Duyên Tỷ đang ôm Bách Hợp cùng với Tôn quý phi và còn có một người cũng sớm ngây người chưa hồi thần trở lại Tần Nhã Trí là đứng tại chỗ.
“Thái tử thiên tuế.”
Trần thị run rẩy cùng mọi người tung hô một câu, Bách Hợp lúc này mới hồi phục thần trí liếc nhìn Lý Duyên Tỷ, trong ánh nắng tươi sáng Lý Duyên Tỷ một đầu tóc dài dùng kim quan buột chặt lại, hai dây lụa màu vàng sáng theo hai bên gò má anh kéo xuống, ở tại cái cằm của anh ta buột lại một cái kết buông rủ rơi xuống, phần đuôi còn xuyến lấy ngọc châu, khí phái quý khí bức người, cặp mắt xếch dài nhỏ mang theo ánh sáng rực rỡ, phảng phất như ánh mặt trời sáng rực ở trước mắt anh cũng mất đi ánh sáng, anh mím môi, biểu lộ vô cùng lãnh đạm, lúc này trang phục của anh gần giống cách ăn mặc trong tinh không, tuy nhiên Bách Hợp không nghĩ đến Lý Duyên Tỷ bị nhốt trong nhiệm vụ thân phận lại cao như vậy, cũng không có sợ hãi bất an, đặt biệt là sau khi biết rõ hai người có quan hệ thân mật, cô chỉ cảm thấy có thể trong hoàng cung nhìn thấy một người có thể khiến cho cô an tâm, làm cho cô thở ra một hơi.