Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 380.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:21:57
Lượt xem: 3
Lúc này một đám thiếu nam thiếu nữ đang ngồi trong lương đình ngoài hoa viên của Bá phủ, từ xa nhìn lại vừa xem hiểu ngay, phong cảnh đã ưu mỹ, lại không có vật che chắn, không che được âm thanh truyền đến. Nghe nói Bá phủ này trước kia từng là chỗ ở của một vị vương gia tiền triều, hoa viên này từng được cải tạo qua làm thành một phiến hồ sen lớn, vừa nhìn là một mảng xanh xanh lục lục, lúc này đang là tháng sáu tháng bảy đúng mùa hoa đua nở, đương kim Bá phủ lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ rất thích hoa sen, trong tên khuê mật cũng có một chữ Hà, bởi vậy mãng hồ sen của Bá phủ này vô cùng nổi danh, trong đình nghỉ mát có thể chứa được khoảng 30 người, rất là rộng rãi, xung quanh đều xây dựng những ghế ngồi gỗ rất thoải mái dễ chịu, bên trong ngoại trừ nha đầu hầu hạ ra, mấy cô con gái thứ xuất Tần gia đều đến rồi, Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc cũng có ở trong đó.
Bên trong kịch tình người chỉ xuất hiện qua một lần Đoạn Chính cũng có ở đó, mặt khác còn có ba gương mặt thiếu niên lạ lẫm, trong đó có một người tuấn tú áo màu bạc bên trên thêu lá trúc màu xanh là một thiếu niên vô cùng xuất chúng, tuổi còn nhỏ ngược lại có vài phần khí độ, ánh mắt Tần Nhã Trí thỉnh thoảng rơi vào trên người hắn ta, nhưng hai mắt hắn ta không ngừng nhìn Tần Nhã Ngọc, trong mắt Tần Nhã Ngọc ngẫu nhiên hiện lên vẽ băng lãnh, mím môi không chịu để ý đến hắn, bộ dáng này ngược lại dẫn tới thiếu niên kia càng phóng lực chú ý tới trên người Tần Nhã Ngọc hơn.
Cỗ kiệu Bách Hợp dừng ngoài đình, lúc nàng xuống kiệu liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng đã có tính toán, lúc này mới cất bước vào trong đình. Lúc nàng vừa đến bọn người Tần Nhã Trí đã sớm nhận thấy, lại không có người lên tiếng, mãi đến khi đã vào trong đình, Tần Nhã Trí cũng giống như không có nhìn thấy vậy, ngồi bên cạnh thiếu niên tuấn tú kia nói cười: “Phiến hồ sen này của nhà chúng ta rất là nổi tiếng, lúc này vừa vặn ngắm cảnh, đến khoảng tháng mười một mười hai đào lên hầm canh mới đúng là cực phẩm, Đỗ thế tử nếu không ghét bỏ thì đến lúc đó ta nói nương ta đưa tặng một ít tới Hầu phủ, vừa vặn lại để cho Đỗ phu nhân nếm thử tươi mới này.”
Tuy trên mặt Tần Nhã Trí tươi cười như hoa, nhưng trong mắt nửa điểm cười cũng không có, ngược lại lộ ra chút hờ hững, ngược lại là Đoạn Chính đứng dậy liếc nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra vài phần kinh diễm, hắn “Hắc hắc” cười hai tiếng nhìn Tần Nhã Trí:
“Biểu muội, Đại biểu muội đến rồi.”
Trong một đám người này, thân phận của Tần Nhã Trí không phải là cao nhất, nhưng bởi vì thân phận chủ nhà, nếu như nàng ta không có đứng dậy mời Bách Hợp thì những người khác cũng không tiện mở miệng mời, lúc này Đoạn Chính mở miệng, Tần Nhã Trí giống như mới phát hiện thấy Bách Hợp đến, sắc mặt thôi cười, đứng lên nói;
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-380-1.html.]
“Tỷ tỷ đến rồi, phái người đi gọi tỷ tỷ thời gian lâu như vậy, đợi mãi muội cứ cho rằng tỷ tỷ không đến kìa.” Lúc nàng ta nói chuyện thì mọi người đều đứng dậy, Bách Hợp nhìn thấy vẻ chăm chọc trong mắt Tần Nhã Ngọc, nghe nói như thế khóe miệng nhếch lên, quay đầu qua ánh mắt dừng lại một người trầm mặt ít nói, rơi xuống trên người thiếu niên gương mặt có chút đen, thiếu niên này lớn lên cũng không tuấn tú lắm, nhưng trên người lộ ra hơi thở bưu hãn bản thân Tần Nhã Ngọc rõ ràng hao tổn tâm trí cùng rơi xuống nước lại muốn gã cho Đỗ Lâm Vũ giờ lại không cảm thấy hứng thú, mà đem sự chú ý đặt lên người thiếu niên kia.
Một chuyến này đến thật là đáng giá, Bách Hợp trong lòng cười lạnh, một mặc không chút khách khí nào ngồi xuống nghiêng đầu qua hỏi:
“Muội cho người mời ta qua? Vậy cũng thật ngượng ngùng, có lẽ là thân thể không tốt không có nghe thấy.”
Lúc Bách Hợp nói chuyện mềm mại rả rích, nhưng lại mang đến cho người nghe một cỗ hàm xúc thú vị, phảng phất nói xong lời này thì giống như có một ngón tay nhỏ ở trong lòng ngoéo một cái vậy, cho dù là cô có vẻ lười biếng, lại để cho người thấy cô không giống như thất lễ ngược lại là lẽ đương nhiên. Tần Nhã Trí chỉ cảm thấy chính mình chưa từng nhìn thấu qua vị tỷ tỷ đoản mệnh này, nàng chỉ cảm thấy Bách Hợp lúc này giống như ở kiếp trước trong hậu cung nhìn thấy sủng phi Tôn thị của thái tử, đứa con duy nhất của hoàng thượng vậy. Trái lại Tôn thị lại không có loại khí thế như Bách Hợp, làm cho người ta cảm thấy cho dù cùng Bách Hợp ngồi chung một chỗ, cũng có chút không phù hợp vậy.
Tần Nhã Ngọc đem ánh mắt từ trên người thiếu niên mặt đen chuyển qua nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra vài phần cảnh giác, lập tức đem mi mắt rủ xuống dưới.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Tần Nhã Trí rất nhanh khôi phục lại thần trí, trong lòng tuy còn ghi hận Bách Hợp ngày đó hãm hại mình, lúc này sớm đem Bách Hợp trở thành địch nhân của mình, nhưng ngoài mặt lại lộ ra vẽ cười ngọt ngào giới thiệu từng người trong đình cho Bách Hợp biết:
“Tỷ tỷ quanh năm ở trong viện dưỡng bệnh, chỉ sợ tỷ cũng không biết những người này, vị này chính là thế tử Nam Bình Hầu, vị này chính là nhi tử của Uy vũ đại tướng quân Yến tiểu tướng quân… ” Đã biết Tần Nhã Ngọc có vài phần kính trọng với người có thân phận, đối với hai người thiếu niên còn lại Bách Hợp chỉ nhớ được tên, một người trong đó là cháu trai của Trần thị, một người thiếu niên khác sắc mặt âm nhu là thế tử của phủ Xương Bình Hầu.