Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 374: [Cung đấu] Quý Phi bia đỡ đạn (13)
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:18:48
Lượt xem: 7
Một đám phi tần còn chưa có đứng dậy, nghe thấy lời này lại càng hoảng sợ nhìn nhau, không biết làm gì. Trong điện lúc này không khí có chút bối rối. Bách Hợp thản nhiên ngồi xuống cười nhẹ, tay thủ thế lan hoa chỉ vuốt ve xiêm y của mình, hoàn toàn không có chút gì bối rối: “Đức phi nổi điên rồi, bịt miệng nàng ta rồi đem xuống. Các ngươi, phải kiểm tra xem là cung nữ nào nói huyên thuyên châm ngòi làm loạn. Bổn cung một lòng vì con nối dõi của Hoàng thượng, làm sao có thể mưu hại hoàng tự chứ?”
“Ta không điên. Tình cảnh ngày đó, chư vị cũng thấy tận mắt. Các ngươi còn chần chờ cái gì? Yêu phi làm loạn hậu cung, mọi người không nghĩ tới việc bình ổn trật tự trong cung sao?” – Tô thị lúc này quyết tâm kéo đổ Bách Hợp. Bách Hợp làm hại nàng ta không nhẹ, mặc dù ngày đó Bách Hợp sai người đưa canh ngân nhĩ mà nàng ta không hề uống qua, nhưng mà việc nàng ta đẻ non xác thực có liên quan tới Bách Hợp. Nếu không phải ngày đó Bách Hợp nhục nhã nàng ta, còn trước mặt mọi người bắt nàng ta chép Nam Hoa kinh, sau khi trở về nàng ta cũng không tức giận tới mức không kìm chế được khiến cho đau bụng không ngớt. Đã rớt mất con, còn đáng giận hơn là Bách Hợp hủy đi danh tiết của nàng ta.
Nếu Tô thị c.h.ế.t tại thời điểm sinh non, tự nhiên nàng ta sẽ để lại trong lòng Sở Vân Dương một khúc mắc. Sở Vân Dương sẽ không quên được nàng ta, càng khắc sâu ấn tượng với nàng ta; mà Bách Hợp vì tâm địa cay độc hãm hại nàng ta, sẽ để cho Sở Vân Dương trong lòng có khoảng cách. Đã không được thương tiếc, ngược lại còn bị cho là thất trinh; hiện tại Hoàng thượng vắng vẻ nàng ta. Thời gian nàng ta ở cữ hai tháng, Hoàng thượng căn bản không ghé thăm lần nào. Thậm chí hôm qua nàng ta hiến canh gà, Hoàng thượng cũng không triệu kiến nàng ta gặp mặt. Tuổi Tô thị không còn nhỏ, chốc lát thấy mình không có chỗ dựa; bèn dứt khoát một lòng nghĩ tới việc báo thù, lôi Bách Hợp xuống ngựa, thuận tiện đẩy Dương Ngọc Như thượng vị. Nàng ta không được sủng ái, nhưng còn Dương Ngọc Như. Phụ thân Dương Ngọc Như là cấp dưới của phụ thân Tô thị, nếu thượng vị hai người cũng ở cùng một phe; ít nhất nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Vừa hay Dương Ngọc Như hận Bách Hợp đã lâu, lúc này tự nhiên ăn nhịp cùng với Tô thị.
Cùng ngày hôm đó, Bách Hợp sai hạ nhân kéo Dương Ngọc Như phải quỳ gối ngoài đình, suýt nữa cùng Tô thị tranh chấp; quả đúng là đã từng nói muốn đưa canh ngân nhĩ qua cho nàng ta hạ hỏa, về sau phái người đưa canh đến điện Trường Sinh mọi người cũng nghe thấy. Chỉ là, Tô thị không phải kẻ ngu, làm sao thị có thể thực sự uống đồ Bách Hợp đưa qua? Trong lòng chúng nữ đều sáng tỏ, đây nào phải Tô thị trúng chiêu, chỉ là cắn chặt Bách Hợp không nhả thôi. Nhưng mà chuyện này kể ra thì ai cũng có lợi, thế nên không có người nào đứng ra nói thẳng, mà đứng bên cạnh bàng quan, ngồi trên núi xem hai hổ đấu.
“Tỳ thiếp ngày đó cũng ở trong nội cung của Đức phi nương nương, tận mắt thấy ma ma hầu hạ bên người Đức phi nương nương bưng canh ngân nhĩ tới. Đức phi nương nương sau khi uống xong liền đau bụng không ngớt” – Khóe miệng Dương Ngọc Như lộ ra vài phần cổ quái. Nàng ta đột nhiên đứng dậy, chỉ tay vào Bách Hợp: “Quý phi nương nương, cho dù ngài quyền thế kinh người nhưng cũng không thể một tay che trời”.
Một âm thanh vỗ tay vang lên, Bách Hợp còn chưa kịp mở miệng, quay về sau đã thấy một thân long bào chưa thay của Sở Vân Dương đang sải bước tiến vào trong nội cung. Một đôi mắt hoa đào diêm dúa lẳng lơ nhìn thoáng qua đám phi tần hậu cung, giọng vui vẻ: “Chư vị ái phi đang nói chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
“Hoàng thượng ~~~” – Hiền phi đứng lên, hướng Sở Vân Dương dựa vào: “Đức phi tỷ tỷ vừa mới cùng Quý phi tỷ tỷ nói giỡn thôi, nói là…” – Hiền phi một bên nói, một bên che miệng cười, song mắt lưu chuyển trên mặt lộ ra vài phần vũ mị. Nàng ta thò thay ra định ôm dính lấy người Sở Vân Dương. Thấy vậy, trong lòng chúng phi tần hối tiếc không thôi; không nghĩ rằng ở nội cung của Bách Hợp lại gặp Sở Vân Dương, nếu không đã có thể ăn mặc hoa lệ hơn một chút rồi.
Sở Vân Dương trước đây vốn không bao giờ cự tuyệt tiểu mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ hắn. Vậy mà hôm nay lại nghiêng người nhường lối, tránh ra rồi đi tới chỗ của Bách Hợp: “Ái phi đang nói gì trước đó vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-374-cung-dau-quy-phi-bia-do-dan-13.html.]
Hiền phi sững người tại chỗ, mặt lúc xanh lúc trắng.
“Cầu Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp” – Lúc này kẻ thù hận nhiều nhất không phải vị Hiền phi vừa bị mất thể diện kia, mà phải là người bỏ công đi hiến canh gà kết quả lại tự tát vào mặt mình – Đức phi Tô thị. Uổng một hồi tâm cơ, ấy vậy mà Sở Vân Dương cũng không thèm ngó ngàng đến điện Trường Sinh của nàng ta; ngược lại còn tới cung Tử Thần của Bách Hợp – kẻ chủ mưu hại nàng ta. Tô thị nào dám hận Hoàng đế, thế là thù mới hận cũ ả ta đem tính cả sổ lên đầu Bách Hợp.
“Nô tỳ có lời đã giấu trong lòng hai tháng không dám nói ra. Quý phi Quách thị chính là kẻ mưu hại hoàng tự. Ngày đó nàng ta sai người đưa một chén canh ngân nhĩ qua, nô tỳ uống xong bị đau bụng không ngừng. Màn đêm buông xuống thì nô tỳ bị rớt mất hài nhi. Hoàng trưởng tử của Hoàng thượng cứ như vậy mà qua đời. Hoàng thượng ~~~” – Tô thị kêu rên một tiếng, hai mắt mờ mịt đẫm lệ, ngước mắt lên nhìn khiến người trìu mến.
Bách Hợp đứng một bên cười lạnh, nghe được Tô thị lên án bèn không kiên nhẫn mà hừ lạnh một tiếng. Bộ dạng của nàng chính là thái độ một chút cũng không thèm hối cải; khiến cho trong lòng Tô thị như bị thiêu đốt, tức giận đến run người, trong lòng giận Bách Hợp đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ái phi, Đức phi nói như vậy có thực không?” – Sở Vân Dương ôn hòa nhìn Bách Hợp, không có chút nào là đang giận cả, ngược lại còn có chút hăng hái hỏi: “Nếu là thật, ái phi làm sai rồi.”
Tô thị thở phào trong lòng. Tuy thấy thái độ Sở Vân Dương rất bình tĩnh lạnh lùng hoàn toàn khác với tưởng tượng về việc Sở Vân Dương tức giận rồi sai người lập tức bắt Bách Hợp lại ở trong đầu nàng ta; nhưng ít nhất không phải Sở Vân Dương hoàn toàn không tin tưởng lời của mình. Nhiêu đó cũng đủ để an ủi nàng ta vài phần, nàng ta lại cuống cuồng chỉ điểm tới “nhân chứng” Dương Ngọc Như: “Tình cảnh ngày đó, Dương tài tử trùng hợp cũng đang ở nội cung của thần thiếp. Hoàng thượng nếu không tin, ngài có thể hỏi Dương tài tử. nếu thần thiếp có nửa câu nói ngoa, xin trời giáng thiên lôi đánh xuống, thần thiếp c.h.ế.t không nhắm mắt”.
Dương Ngọc Như nghe thấy tên mình, bèn vội vàng chen từ trong đám cung phi đi ra, dịu dàng quỳ xuống. Nếu ngày xưa nàng ta cúi đầu như vậy dĩ nhiên là phong tình vô hạn, dù sao ngày đó nàng ta tự tiện xông vào điện Thái Cực, câu dẫn Sở Vân Dương để hắn lâm hạnh nàng ta, bên cạnh kỹ thuật khiêu vũ ưu việt thì chính là dung mạo xuất chúng của nàng ta.