Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 361: Hành trình bỏ mạng thiên nhai 7
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:12:49
Lượt xem: 4
“Thằng nhóc, xuống xe, lá gan khá lớn nhỉ, cũng dám ở ngoài đồng tằng tịu với nhau!” Một dáng người thấp bé từ ruộng ngô đi ra, vẫn còn đang buộc dây lưng quần, ánh mắt trước nhìn Bách Hợp sau mới nhìn sang Diệp Cẩn Chi: “Trông rất xinh nhỉ, đáng tiếc là đàn ông, anh đây không có khẩu vị này.” Anh ta vừa nói xong phía sau một người đàn ông cường tráng hai tay xăm đầy hình xăm cũng đi ra theo.
“Thiên đường có lối mày không đi, thật là phiền toái!” Diệp Cẩn Chi lạnh nhạt cười một tiếng, rất nhanh đem nóc xe đóng lại, trong tay cầm đồ, cởi bỏ dây an toàn trên người bước xuống xe, Bách Hợp nhắm mắt lại, Diệp Cẩn Chi không thích có người quấy rầy lúc tâm tình anh ta đang tốt, lúc đó anh ta đặc biệt trở nên cuồng bạo khát máu, cô không cần nhìn cũng biết tiết theo xảy ra chuyện gì, cũng không mất bao nhiêu thời gian, phía sau xe đột nhiên truyền đến một tiếng trầm đục, người vóc dáng nhỏ bé vừa rồi nói chuyện lúc này kêu thảm một tiếng, giống như muốn chạy, nhưng cuối cùng cũng không trốn thoát được, lát sau truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống mặt đất, lần này Diệp Cẩn Chi trở về rất nhanh, thậm chí anh ta không có hứng thú xử lý thi thể, chỉ làm thoáng một phát giải quyết tốt hậu quả lại một lần nữa lên xe.
“Rời đi trước.” Trên tay anh ta còn mang theo mùi m.á.u tươi, lại không chút do dự rút khăn giấy chùi sạch những m.á.u đỏ thẫm, sau khi g.i.ế.c người xong trên người Diệp Cẩn Chi cũng không có chút cảm giác bối rối và khẩn trương nào, thậm chí không hề có cảm xúc nào, bình tĩnh giống như là g.i.ế.c một con kiến. Dù không phải lần đầu tiên thấy anh ta lộ ra bộ dáng này, nhưng Bách Hợp nhìn thấy một màn như vậy, sau lưng không khỏi phát lạnh.
Bản thân cô cũng không phải thiện nam tín nữ, trong nhiệm vụ cũng có g.i.ế.c người qua, thế nhưng lúc g.i.ế.c người cũng không bình tĩnh được như Diệp Cẩn Chi. Trong đầu Bách Hợp đang nghĩ đến lời nói tình cảnh lúc Diệp Cẩn Chi g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Như Mị. Có lẽ lần đầu g.i.ế.c người quá mức thuận lợi, cho nên sau khi anh ta g.i.ế.c người xong thì không có cảm giác nặng nề. Mấy năm nay hai người ở bên ngoài trốn chạy, nếu gặp lúc tâm tình Diệp Cẩn Chi tốt thì sẽ bỏ đi, nếu gặp lúc tâm tình anh ta không tốt, người gặp phải anh ta đúng là tới số.
Hết lần này đền lần khác thủ đoạn anh ta chặt chẽ cẩn thận, khả năng phản trinh sát lại cao, g.i.ế.c nhiều người như vậy, nhiều năm gần đây cảnh sát cũng không tra ra được một chút manh mối nào, nhưng loại cuộc sống lang bạt đã trải qua lâu rồi, Bách Hợp cũng cảm thấy hơi chán ghét.
Trong xe bay đến một cỗ mùi m.á.u tươi, vừa mới g.i.ế.c người xong, vẻ mặt Diệp Cẩn Chi lạnh nhạt đang thấy Bách Hợp không nói lời nào, vô ý thức cũng có chút sốt ruột, anh ta liên tiếp quay đầu lại nhìn Bách Hợp vài lần, trong mắt mang theo vài phần nịnh nọt: “Làm sao vậy? Hai người cặn bã vừa rồi quấy rầy hứng thú của em?” Gương mặt tuấn mỹ của anh ta mang theo vài phần vội vàng, trên vầng tráng no đủ còn dính vài giọt m.á.u chưa lau sạch, Bách Hợp vẫy tay với anh ta, anh ta ngoan ngoãn đưa đầu lại gần, thái độ dịu dàng ngoan giống như một con mèo, không mang theo chút tàn bạo nào lúc nãy.
“Bị dính m.á.u rồi.” Bách Hợp cầm khăn giấy lau giúp anh ta, anh ta nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, thần sắc mang theo vài phần thỏa mãn: “Cảm ơn.”
Diệp Cẩn Chi thở dài một hơi, chỉ vì một động tác nhỏ của Bách Hợp mà khóe miệng anh ta cong lên cũng không hạ xuống nữa, có vẻ tâm tình cực tốt, Bách Hợp nắm tờ khăn giấy kia trong tay, không nhịn được quay đầu hỏi anh ta: “Tại sao phải g.i.ế.c bọn họ?”
Tuy hai người kia hèn mọn bỉ ổi nhưng chỉ là người qua đường, không cần thiết phải g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, nếu như đã g.i.ế.c người xong cũng nên giải quyết tốt hậu quả, dù Diệp Cẩn Chi chú ý cẩn thận hơn nữa, nếu như có một ngày bị người phát hiện, trời đất bao la, chỉ sợ trong thế đạo này, hai người muốn chạy trốn thì khó càng thêm khó.
“Bọn họ quấy rầy thời gian ở chung của chúng ta.” Diệp Cẩn Chi nói như lẽ đương nhiên, nhìn vẻ mặt Bách Hợp nhàn nhạt, anh ta thở dài, tựa đầu dựa qua: “Tôi biết rõ em không thích, sau này sẽ không g.i.ế.c những người này nữa, dù sao cũng không có ý nghĩa, chúng ta tìm một nơi sơn thanh thủy tú ở lại, được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-361-hanh-trinh-bo-mang-thien-nhai-7.html.]
Phiêu bạt nhiều năm như vậy, Diệp Cẩn Chi rất thích nhưng anh có thể nhìn ra được tuy ngoài mặt Bách Hợp không nói, nhưng trong lòng chắc đã mệt mỏi, kỳ thật anh chỉ muốn cùng cô sống chung một chỗ thôi, thời gian độc nhất vô nhị thuộc về hai người, cho nên anh không thích người khác tới quấy rầy, nếu như có thể tìm một nơi hẻo lánh để lưu lại, không có những người khác xuất hiện, thì anh cũng nguyện ý.
“Tôi không thích, nếu như có thể an định lại cũng được, tôi chỉ không muốn anh lại g.i.ế.c người.” Nếu như g.i.ế.c người có mục đích vẫn còn được, đằng này chỉ vì xem không vừa mắt là muốn ra tay, hoàn toàn không xem ai ra gì, người như vậy tính cách rất khó nắm bắt, thật sự rất nguy hiểm, đáng tiếc hai người đã ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, lúc này cô muốn bứt ra cũng không bứt được.
Bách Hợi vốn muốn nhắc tới Diệp Như Mị, nhưng thấy bộ dáng Diệp Cẩn Chi không thích nói đến vấn đề này, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Những năm gần đây Diệp Cẩn Chi chưa bao giờ nhắc tới Diệp Như Mị, mỗi ngày anh ta nói không nhiều lắm, nói nhiều nhất chính là hỏi Bách Hợp có khát nước không, có đói bụng không, những câu này còn nhiều hơn lời anh ta nói. Trên đoạn đường đi cùng nhau này là anh ta nấu cơm là anh ta thay Bách Hợp làm hết thảy các việc, có khi ánh mắt phức tạp giống như một người đã quen biết nhiều năm.
Tối đó g.i.ế.c người sángthì hôm sau cảnh sát đã phát hiện, Bách Hợp xem được tin tức này ở trong Ipad, thấy cảnh sát không tìm được người tình nghi vẫn như cũ không có mục tiêu, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần Diệp Cẩn Chi g.i.ế.c người xong thì anh ta lại tỏ vẻ không sao, ngược lại Bách Hợp là người lo lắng chờ đợi, đợi sau khi sự việc đi qua thì Bách Hợp mới thấy thở phào nhẹ nhõm, hai người đã lái xe ra khỏi thành Phố, Diệp Cẩn Chi lái xe rất vững, Bách Hợp bất tri bất giác buông Ipad liền ngủ, cô vừa mới nhắm mắt lại, vừa rồi còn mang vẻ mặt lạnh lùng Diệp Cẩn Chi liền quay đầu lại, anh ta cẩn thận dừng xe bên lề đường, dìu đầu Bách Hợp quay lại dựa lên vai của mình.
Anh ta lạnh run đang muốn lấy t.h.u.ố.c lá trong túi áo khoác của mình ra hút, nhưng lại sợ khói hun đến cô, những năm gần đây anh ta vốn không còn hút thuốc nữa, thế nhưng mỗi lần Bách Hợp ngủ thiếp đi, anh ta lại không nhịn được. Đây là lúc anh ta gần Bách Hợp nhất, ở chung được năm năm, chính mình khổ tâm tạo ra hoàn cảnh tuyệt mật chỉ có hai người, sớm tối ở chung, ngày ngày bầu bạn, tuy Bách Hợp nói là bầu bạn với nhau, nhưng lại vô cùng phòng bị anh ta, cả đời này của anh ta, đã thất bại.
Trong mắt Diệp Cẩn Chi lộ ra vài phần tự giễu, ánh mắt anh ta đục ngầu, suốt một đêm không ngủ đôi mắt hiện đầy tơ máu, lúc này anh ta nhìn chằm chằm Bách Hợp, biểu tình phức tạp lộ ra vài phần cảm giác mất mác, cánh tay anh ta vừa động thì lông mi Bách Hợp dường như cũng động đậy, cánh tay định nâng lên lại buông xuống, ngược lại tiếp tục duy trì tư thái để cô thoải mái dể chịu. Chịu đựng cô gác đầu lên tay mình ngủ, duy trì một tư thế như vậy trong thời gian dài kỳ thật cánh tay rất nhức mỏi, nhưng anh ta cũng không nhúc nhích một lần nào, anh chỉ buông mi mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp.
Trong xe mở máy điều hòa, nhưng Diệp Cẩn Chi lại mở hé cửa xe ra một chút, một ít hơi nóng từ bên ngoài lùa vào làm dịu đi khí lạnh bên trong xe, đồng thời mang đến một chút không khí mới mẻ, nhiệt độ vừa phải Bách Hợp ngủ một giấc này đặc biệt sâu, lúc cô tỉnh dậy mở mắt ra vẫn còn dựa trên người Diệp Cẩn Chi, mặt anh ta không chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không biết là nhìn cái gì, ngũ quan tựa như điêu khắc, không mang theo hơi thở con người mà mang vài phần lạnh nhạt, tay của anh ta bị gối đầu lên độ cao tay duy trì vừa phải, khó tránh cảm giác ngủ được thoải mái dễ chịu như vậy, anh ta cũng không có lái xe, ngoài cửa xe gió nhẹ nhàng thổi vào, mang theo hơi nóng đều hòa khí lạnh trong xe, con ngươi anh ta chuyển động, xoay đầu lại nhìn Bách Hợp: “Tỉnh rồi?”
Bách Hợp nhẹ gật đầu ngồi ngay ngắn, Diệp Cẩn Chi vẫn duy trì động tác đưa tay vừa rồi, khi cô vừa rời khỏi vốn đã quen với độ ấm của cô, cánh tay nhanh chóng trở nên lạnh buốt, một cổ rét lạnh giống như bao phủ dọc theo cánh tay anh ta, sau một hồi Diệp Cẩn Chi điềm nhiên như không có việc gì thu tay trở về rồi lắc lắc.
“Hay là để tôi lái xe thay cho.” Bách Hợp thấy được quầng thâm dưới mắt anh ta, vì hốc mắt Diệp Cẩn Chi vốn đã sâu, cho nên quầng thâm này khiến cho mắt anh ta thoạt nhìn có một loại mỹ cảm chán chường, thấy vừa rồi mình gối đầu lên cánh tay anh ta, anh ta cũng không nhúc nhích, lúc này nhất định là rất khó chịu đi, ánh mắt Bách Hợp chớp chớp, định chuẩn bị mở cửa đi xuống xe, đáng lẽ Diệp Cẩn Chi lắc đầu đấy, nhưng nhìn thấy hành động của cô, do dự một chút vẫn là mở dây an toàn cùng cô thay đổi vị trí.