Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 360.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:12:29
Lượt xem: 4
Trên người anh ta có không ít tiền, hai người thường không lưu lại một nơi quá lâu, Diệp Cẩn Chi thường chọn nơi nghỉ ngơi đều là nhà nghỉ bình thường không cần chứng minh nhân dân, gần như đều ở trong những thành phố nhộn nhịp, trong vòng một ngày có thể đón tiếp mấy chục lượt khách từ tứ xứ đến, còn nếu có ai chú ý đến điểm kỳ lạ này của hai người, thì anh ta không chút do dự ra tay g.i.ế.c chết.
Một đường như vậy vẫn chưa rời khỏi khu vực phía Bắc, rất nhanh mùa xuân lại đến, trên báo chí lúc này đã không còn thông báo tin tức cái c.h.ế.t Diệp Như Mị nữa, nhưng cục cảnh sát lại treo giải thưởng 10 vạn, cái con số này đối với rất nhiều người mà nói không khác gì một số tiền của phi nghĩa, cũng khó trách lúc trước lúc hai vợ chồng kia nhìn thấy Bách Hợp thì bộ dáng lại mừng rỡ như vậy.
Trải qua lần đó mỗi lần Bách Hợp đi ra ngoài đều ăn mặt đơn giản một chút, mãi đến khi không còn ai nhắc tới sự việc của Diệp Như Mị nữa, cô con gái của nhà họ Đường gia lúc đó cùng dần dần bị người quên đi, mãi đến khi cha Đường cho rằng cô đã chết, xóa bỏ hết mọi tư liệu về cô, Bách Hợp mới từ từ không còn cải trang cách ăn mặc nữa.
Diệp Cẩn Chi lái xe suốt một ngày một đêm, hai người vừa vào trong một thành phố sầm uất đang tìm khách sạn nghỉ lại, lúc Bách Hợp tắm xong thay đồ đi ra, mở ti vi trong phòng lên, vừa mới chuyển hai kênh, Bách Hợp liền thấy được hình ảnh quen thuộc, nhiều đội cảnh sát xuất hiện tại tiểu viện lúc trước cô và Diệp Cẩn Chi đã từng ở qua, sau khi tuyết tan, chiếc xe của hai vợ chồng trước kia lộ ra ngoài, lúc này bên trên đã loang lỗ những vết rỉ, từng đội cảnh khuyển tìm kiếm chung quanh, nhưng chung quanh căn tiểu viện này đã được Diệp Cẩn Chi quét vôi tẩy trắng qua một lần, làm cho đội cảnh khuyển tìm kiếm t.h.i t.h.ể tăng thêm độ khó nhất định, một đám cảnh sát cầm xẻng đào xới xung quanh, trong phòng cơ hồ không thu hoạch được gì, sạch sạch sẽ sẽ giống như là căn phòng mẫu.
“Xem hay không?” lúc Diệp Cẩn Chi tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Bách Hợp nằm trên giường trông rất hấp dẫn, trên mặt cô không còn mang vẻ lo lắng nào, rời khỏi nhà họ Đường đã mấy tháng, trên mặt cô không còn ngây thơ mà biến thành bộ dáng lãnh đạm ổn trọng, hoàn toàn khác xa với lần đầu anh ta gặp Bách Hợp, nhưng đồng dạng lại để anh nhìn mãi không chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-360-1.html.]
Bách Hợp cười cười, Diệp Cẩn Chi cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên trán cô, vài giọt nước trên tóc anh ta rơi trên má Bách Hợp, cô hơi nhíu mày, Diệp Cẩn Chi giống như là không chút nào lo lắng t.h.i t.h.ể sẽ bị cảnh sát tìm ra, anh ta chỉ tùy ý liếc nhìn tivi một cái, ánh mắt cuối cùng lại rơi trên người Bách Hợp, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Giữa hai người không có cha mẹ, cũng không có bạn bè thân thiết để liên hệ, dường như trong thành phố phồn hoa này, hai người đã trở thành đồng bọn mật thiết giúp đỡ bảo vệ chặt chẽ nhau, những việc đã trải qua càng ràng buột hai người chung một chỗ, vụ án mạng của hai vợ chồng kia lần nữa trở thành vụ án không đầu mối, cảnh sát nghiêm túc điều tra qua, hai vợ chồng này cũng không có kết thù oán với ai, cái tiểu viện kia vốn thuộc về một vị Hoa kiều đã xuất ngoại, căn tiểu viện đó vốn bỏ trống gần 7 năm, tuy vị Hoa kiều này trong nước vẫn có bạn bè, nhưng cũng không có quen biết với hai vợ chồng kia, vả lại cũng không có chứng cứ, manh mối thoáng cái bị đứt, cảnh sát treo giải thưởng 50 vạn tệ, căn bản cũng không có người cung cấp manh mối hữu hiệu.
Mỗi một địa phương hai người chỉ ở lại vài ngày liền đổi chổ khác, trong khoản thời gian năm năm hầu như Diệp Cẩn Chi đã mang theo Bách Hợp đi khắp cả nước mấy lần, anh ta cũng không phải người có tính cách tốt, trong ánh mắt thường xuyên tràn ngập một cỗ cảm giác âm lệ, thần thái đó đôi khi làm người ta không lạnh mà run, hai đầu lông mày mang theo một loại cảm giác nguy hiểm, tính tình anh ta không tốt, lúc lái xe luôn chọn nơi vắng vẻ không người mà đi, gần như vài năm hai người luôn ở chung một chỗ, ngoại trừ nói chuyện với Bách Hợp ra, anh ta cũng không thích nói chuyện cùng người khác, giống như một con Sói quái gở.
Lúc đêm tối vắng người Diệp Cẩn Chi cho xe dừng lại trước một mảnh đất trồng ngô trước không thôn sau không làng, tựa đầu vào bên người Bách Hợp, mấy năm nay Bách Hợp cao lên một chút, bản thân Diệp Cẩn Chi cũng không để ý điều này, nhưng anh ta lại chiếu cố Bách Hợp rất tốt, nhiều lúc kỹ càng chu đáo đến mức Bách Hợp cảm thấy giống như anh ta đem mình nâng trong lòng bàn tay, bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến từng đợt âm thanh côn trùng thanh thúy vang lên, cảnh sắc đêm hè có một phong vị khác, Diệp Cẩn Chi thò tay đẩy cửa sổ trên nóc xe ra, bầu trời đầy sao khắc sâu vào mắt hai người, Bách Hợp nhớ tới tinh không thần bí kia, nhìn nhìn bầu trời đầy sao cũng có chút ngẩn người.
Cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng bước chân, hồi lâu sau một giọng nam có chút thô tục “Hắc hắc” vang lên: “Anh hai, nơi này có một đôi dã uyên ương yêu thương vụn trộm đây này.”
Sắc mặt Diệp Cẩn Chi vốn đang ôn hòa thoáng cái liền trầm xuống, lúc bị người khác quấy rầy anh ta vô cùng hung bạo, bởi vì Bách Hợp cảm giác được cơ bắp toàn thân anh ta bắt đầu cứng lại.