Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 339.2

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:02:17
Lượt xem: 6

Xảy ra chuyện như vậy Bách Hợp vốn không có lòng đi ăn trưa đấy, nhưng muốn đến xế chiều có thể gặp Cao Dịch Tự, đến lúc đấy mình sẽ tìm người điều tra sau lưng một phen. Nhất định có thể tìm ra người kia, ít nhất chính mình ở trong tối, đối phương ở ngoài sáng, nói không chừng đối phương cũng không biết có một người như mình tồn tại. Nếu mới bắt đầu trận chiến cô đã rối loạn, thì ngược lại sau này có thể  sẽ xảy ra chuyện.

Vừa nghĩ như thế, Bách Hợp mới miễn cưỡng trấn định thêm vài phần, nhẹ gật đầu.

Tới ba giờ chiều, một nam một nữ được chọn làm người phát ngôn rất nhanh tiến vào. Mới vài năm không thấy, vẻ u buồn trên người Cao Dịch Tự đã giảm đi rất nhiều, lộ ra mấy phần cảm giác xuân phong đắc ý (sự nghiệp thuận lợi). Anh ta mặc một áo sơ mi của hãng khác, áo khoác cùng hiệu với âu phục, trên tay đeo đồng hồ, không thấy bộ dáng keo kiệt lúc trước, ngược lại có chút hiện ra vẻ thành đạt. Mặt anh lúc này tinh tế, khóe miệng hơi nhếch lên, anh ta thành thục hơn so với trong trí nhớ của Bách Hợp, nhưng trong tình tiết Ý Bách Hợp cũng đã thấy thời điểm anh ta thành công, nên đối với bộ dạng này của anh ta cũng không xa lạ gì.

Anh ta cúi đầu đang nói gì đó với một cô gái nhỏ nhắn dễ thương mà lạnh lùng bên cạnh, vẻ mặt cô gái kia toát lên hơi lạnh nhạt, ngẫu nhiên cùng anh ta đáp lại mấy câu, nhưng cũng không lưu luyến để ý tới, ngược lại điều này lại khiến cho Cao Dịch Tự có bộ dáng thập phần say mê. Khi Bách Hợp nhìn đến dáng vẻ của cô gái kia, suýt nữa không thể nhận ra cô ta, đây là Bàng Mật Ngữ, sợ là cái khí chất cùng bộ dáng này của Bàng Mật Ngữ thay đổi quá nhiều so với trong nội dung, tuy nhiên diện mạo kia của cô ta có hóa thành tro Bách Hợp cũng có thể nhận ra.

Nhưng cô gái nhí nhảnh sành điệu trong nội dung lúc này lại có vẻ lạnh nhạt tài giỏi, thật sự là khác quá nhiều so với tình tiết. Nếu như không phải dung mạo y hệt, thậm chí trên tư liệu còn viết tên cô ta, Bách Hợp thật không thể tin người trước mắt mình là Bàng Mật Ngữ. Trong tình tiết thì đối với Cao Dịch Tự cười ngọt ngào lấy lòng, giờ Bách Hợp quay qua chỉ thấy cô gái có mấy phần cao ngạo cùng với chán ghét.

“Cô Bàng, đã lâu không gặp.” Tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc lần này là người Pháp, nhưng đã ở Trung Quốc nhiều năm, nên có thể nói lưu loát tiếng Trung, anh ta tiến đến bắt tay Bàng Mật ngữ, rồi bấy giờ mới chú ý đến Bách Hợp cùng nhà tạo hình.

Lúc Cao Dịch Tự nhìn đến Bách Hợp, ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ bối rối cùng giật mình, anh ta với Bách Hợp xa cách nhiều năm, hơn nữa trước khi Bách Hợp rời đi anh ta còn nợ Bách Hợp gần mười vạn, lúc này lại thấy chủ nợ đến. Bách Hợp hiểu anh ta lộ ra dáng vẻ này là có tâm trạng gì, nhưng khiến cho cô hơi cảnh giác, nhưng người có đôi môi đỏ mọng như tô, đôi mắt thoáng nheo lại đứng cạnh Cao Dịch Tự – Bàng Mật Ngữ. Trong mắt cô ta thoắt hiện lên sát ý, thậm chí cơ mặt khẽ giật giật, tuy nói rất nhanh cô ta khôi phục bình thường, nhưng Bách Hợp lại rất nhạy cảm bắt được tia sát ý toát ra từ mắt cô ta.

Bàng Mật Ngữ muốn g.i.ế.c cô, ít nhất trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta muốn động tay đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-339-2.html.]

Toàn thân Bách Hợp cứng lên, rồi rất nhanh lại buông lỏng, mặt khác Putte vẫn còn giới thiệu quan hệ hai bên, Cao Dịch Tự thể hiện rõ vẻ mặt khó xử, sau một hồi ánh mắt loạn chuyển, khi bắt tay Bách Hợp, ngón tay không tự chủ khêu lòng bàn tay bách hợp một cái.

Cảm giác buồn nôn dâng lên, khiến Bách Hợp theo tiềm thức hất tay Cao Dịch Tự ra.

“Được rồi.” Putte vỗ vỗ tay, có chút tò mò liếc Cao Dịch Tự rồi bắt đầu phân công: “Li phụ trách quyết định tạo hình của Cao Dịch Tự, còn mời quý cô xinh đẹp này theo tôi rời đi.”

Không lâu sau mọi người đã mang trang phục tới, Bàng Mật Ngữ buông mí mắt xuống, như là không chú tới sự kì lạ của Cao Dịch Tự trước đó, gương mặt lạnh lùng ngồi xuống ghế salon bên cạnh, cho dù Bách Hợp quay lưng về phía cô ta, cũng có thể cảm nhận được thỉnh thoảng có ánh mắt rơi trên người mình.

“Bách Hợp, những năm nay em đi đâu vậy? Có biết anh luôn tìm em không, anh luôn rất lo lắng về em…” Bấy giờ mọi người đi ra ngoài, Cao Dịch Tự ngồi xuống trước gương trang điểm, Bách Hợp đang chuẩn bị trang điểm cho anh ta, trong miệng anh ta bắt đầu lải nhải tố tâm sự: “Em không có cha mẹ, anh luôn rất lo lắng cho em, là người bạn duy nhất của em, anh hi vọng có thể bên em tại thời điểm em khó khăn…”

Ánh mắt Bách Hợp không có rơi xuống khuôn mặt kia, ngược lại là nhìn hình ảnh đang cầm tập chí thời trang trong gương, tựa như là nhìn vu vơ Bàng Mật Ngữ. Khi cô cảm giác được khuôn mặt của Bàng Mật Ngữ động đậy, liền cúi thấp đầu xuống, nhân cơ hội kẻ lông mày cho Cao Dịch Tự mà tránh được ánh mắt cũng đang nhìn gương của Bàng Mật Ngữ.

“… Lúc trước em rời đi làm anh rất buồn, anh luôn tự hỏi, chẳng lẽ là lỗi của anh sao? Là do anh đối với em không đủ quan tâm sao? Nên mới khiến em rời đi mà anh cũng không biết…” Cao Dịch Tự lảm nhảm cả buổi, trên người lại hiện ra mấy phần u buồn, Bách Hợp bị anh ta làm cho đau đầu, mỗi một câu anh ta nói trong lòng nguyên chủ lại truyền đến từng đợt đau đớn, loại cảm giác này rất không tốt, không chút suy nghĩ Bách Hợp liền vỗ một cái trên mặt anh ta: “Nơi này ánh sáng không đều, dưới ánh đèn bị sấp bóng.” Bách Hợp quay đầu dùng tiếng Pháp nói với trợ lý Anna đứng một bên. Lúc này chính cô ấy làm tóc cho Cao Dịch Tự, tuy không hiểu tiếng châu Á, nhưng trước đấy nhìn thấy vẻ mặt của Cao Dịch Tự, nghe được lời Bách Hợp, nhịn không được mở to mắt: “Li, trước đây cậu quen người này?”

“Từng ở chung công ty quản lý.” Hai người thản nhiên nói chuyện, Cao Dịch Tự bị vứt xó một bên rất nhanh hiện lên vẻ bất mãn. Hiện nay anh ta đã trở thành đại minh tinh, đi đến chỗ nào hầu như cũng có fan hâm một gào thét chói tai, mà Bách Hợp vẫn dùng bộ dáng lạnh nhạt như trước với hắn, người nước ngoài không biết đến tài năng của anh ta thì thôi, thế mà ngay cả nhìn Bách Hợp cũng không thèm nhìn anh, anh giật tay áo Bách Hợp một cái: “Bách Hợp. Chẳng lẽ em đã quên anh?”

 

Loading...