Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 327: Nữ tu tiên trọng sinh (6)
Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:55:12
Lượt xem: 2
Trong nội dung vở kịch, vào nửa đời trước, bởi vì là song linh căn, cho nên địa vị của Hạ Bách Hợp trong Vô Cực tông khác biệt, người người đều nhận ra thiên tài song linh căn này, lại càng rõ ràng chút chuyện giữa nàng ấy và Diệp Vị Ương, bởi vậy vô cùng cung kính với nàng ấy.
Thẳng đến sau này, nàng ấy bị Diệp Vị Ương chán ghét vứt bỏ, bản thân mình là thiên tài song linh căn, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại thua thứ muội đồng tộc, trở thành trò cười của mọi người trong Vô Cực tông này, thái độ của mọi người đối xử với nàng ấy tất nhiên lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhân tình ấm lạnh, trong nội dung vở kịch, Hạ Bách Hợp đều nếm trải mấy lần, bởi vậy nàng ấy hận nhất chính là những tên mắt chó khinh thường người khác này.
Bị cỗ oán hận vô hình này ảnh hưởng, trong nháy mắt sắc mặt Bách Hợp trầm xuống, tu vi Kim Đan hậu kỳ trên người phát tán ra, liền trực tiếp khiến sắc mặt mấy đệ tử thủ sơn thay đổi.
“Không biết tiền bối đến, xin cho phép vãn bối…” Đệ tử vừa nãy còn mang thần sắc tâm cao khí ngạo lúc này trong lòng phát khổ, chỉ là không đợi hắn ta nói hết, Bách Hợp liền cười lạnh một tiếng: “Cút ngay.”
Vốn nàng đã không muốn nhiều lời với đám người này, những người này đều là kẻ nâng cao dẫm thấp, Bách Hợp cố nén cỗ hỏa khí đang tuôn trào ra trong lòng, gương mặt lạnh lùng trực tiếp đi ngang qua đám người này, nàng vừa đi khỏi liền có người truyền âm lên đỉnh núi, Bách Hợp có thể cảm giác được pháp lực chấn động, chân không khỏi bước nhanh hơn.
Một đường gặp vài tốp người, Bách Hợp trực tiếp phóng uy áp Kim Đan hậu kỳ của mình ra, tuy nói Vô Cực tông là tông phái lớn nhất trên đại lục này, bên trong cũng có tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhưng ngày thường đều không thường đi lại bên ngoài, bình thường nhân vật như vậy hầu như đều ở trong động phủ của mình bế quan tu luyện, cầu mong đạt đến Nguyên Anh kỳ. Lúc này những đệ tử Vô Cực tông này nhìn thấy Bách Hợp không tránh khỏi hơi e ngại nàng, lại hơi lo lắng nếu chút nữa Huyền Âm Tử trách phạt thì họ liền xui xẻo, vì vậy đều đi theo xa xa sau lưng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-327-nu-tu-tien-trong-sinh-6.html.]
Lúc này bởi vì pháp lực trong cơ thể Bách Hợp dồi dào, nên dù nàng cũng không ngự vật mà đi, nhưng vẫn rất nhanh đã tới đỉnh Kiếm Phong, trước đại điện có hai chữ Kiếm Phong với phong cách cổ xưa trên đỉnh, nơi vẫn luôn yên tĩnh trong trí nhớ của Hạ Bách Hợp lúc này lại vang lên tiếng cười to thoải mái của Huyền Âm Tử, xen lẫn trong đó còn có một giọng trẻ con vui cười.
“Sư tổ gia gia, hồi xưa cha như thế nào vậy ạ? Ngài nói cho con biết đi, hồi nhỏ cha có nghịch ngợm đến nỗi khiến ngài phải đánh vào m.ô.n.g như vậy không?” Lời tức giận của đứa nhỏ này vừa ra khỏi miệng, lập tức rước lấy một trận cười to của Huyền Âm Tử. Nhưng sắc mặt Bách Hợp lại biến đổi, một cỗ oán hận và sát ý dâng lên trong lồng n.g.ự.c nàng, khiến nàng kích động đến suýt nữa không thể nhịn được muốn thúc giục pháp lực trào ra khỏi lòng bàn tay. Giọng nói này, cả đời Hạ Bách Hợp cũng sẽ không quên, vào lúc nàng ấy hèn mọn quỳ gối trước mặt quỷ tu, trở thành đỉnh lô của tên quỷ tu kia, thái bổ cho hắn ta, con trai của Hạ Thiên Băng chính là dùng giọng nói trẻ con làm cho người ta bật cười như vậy hung hăng nhục nhã nàng ấy, cuối cùng càng khiến nàng ấy bị quỷ tu đánh mắng ngay trước mặt Hạ Thiên Băng, khiến cho Hạ Bách Hợp tự nổ mà chết.
Mọi người nói lời đồng ngôn vô kỵ của con nít là thú vị nhất, con trai của Hạ Thiên Băng, bởi vì thân phận bất phàm hơn nữa lại mang đơn thiên linh căn, nên từ nhỏ trong Vô Cực tông hầu như có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, người người đều nâng nó trong lòng bàn tay, cung phụng nó như tổ tông, bởi vậy lúc nó biết được thân phận của Hạ Bách Hợp, nhục nhã nàng ấy vô cùng cay nghiệt hung ác. Bách Hợp cũng không có hảo cảm gì với Diệp Vô Nhược này. Lúc này tuy bề ngoài của Diệp Vô Nhược giống như một đứa bé 7, 8 tuổi, nhưng kỳ thật nó đã sinh được hơn 30 năm rồi, chỉ có điều bởi vì chính Diệp Vị Ương đã có linh căn xuất chúng, cho nên trời cao ưu ái với người như vậy, để cho hắn ta tu luyện thuận lợi hơn người khác rất nhiều, nhưng đồng dạng, trời cao cũng rất công bằng, người như vậy nhất định gian nan trong phương diện con nối dõi, vốn Diệp Vị Ương không có con trai, nhưng bởi vì dị loại Hạ Thiên Băng này, nên hắn ta không chỉ có con trai, mà còn là một thiên tài siêu cấp, vì vậy với nhân tài như vậy, bình thường sẽ trưởng thành cực kỳ chậm chạp, không chỉ thời gian mang thai lâu hơn người bình thường, hơn nữa càng là nữ nhân có linh lực, thì mang thai đứa bé như vậy lại càng lâu.
Trên thực tế lúc này chỉ số thông minh của Diệp Vô Nhược cũng không thấp hơn người trưởng thành, nó chỉ kém lão yêu quái đã tu luyện mấy trăm thậm chí hơn ngàn năm mà thôi, nhưng kỳ thật nó vẫn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, những lời nhục nhã Hạ Bách Hợp mà nó nói ra trong nội dung vở kịch đều không giống đồng ngôn như Hạ Thiên Băng đã cười nói.
Bách Hợp siết chặt nắm đấm, trong lúc này Huyền Âm Tử đã phát hiện nàng, lúc xoay đầu lại nhìn thấy Bách Hợp, lông mày liền chợt nhíu lại.
“Kiếm Phong trọng địa, người bên ngoài không được xông loạn.” Huyền Âm Tử ẩn ẩn cảm thấy Bách Hợp hơi quen, nhưng lúc này lại không nhớ ra, bởi vậy sau khi quát Bách Hợp một câu, liền ôm Diệp Vô Nhược trong lòng chặt hơn một chút, cau mày nhìn Bách Hợp chằm chằm.