Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 326.1
Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:54:35
Lượt xem: 1
“Lão phu lại dạy con thêm 50 năm nữa, 50 năm đầu con đã hiểu biết không ít, nhưng 50 năm sau này, con có thể hiểu được bao nhiêu liền hiểu bấy nhiêu.” Sau khi lão giả nói xong lời này, thì những thứ mà mỗi ngày dạy cho Bách Hợp quả nhiên cũng trở nên thâm ảo hơn. Bách Hợp cũng mặc kệ có thể hiểu hay không, nhưng nàng vẫn cố gắng ghi nhớ, sau khi Tinh Thần lực dần dần cường đại, trí nhớ của nàng cũng đã tăng trưởng theo, một vài thứ lão giả dạy nàng mà nàng cũng không hiểu, liền cố gắng nhớ kỹ rồi tự mình suy nghĩ nhiều lần.
50 năm trong nháy mắt liền qua, Bách Hợp cũng đã tiến vào Kim Đan hậu kỳ từ 10 năm trước, lão giả dạy nàng gần trăm năm, lúc này triệu Bách Hợp đến trước mặt: “Lão phu có thể thu được một đồ nhi như con, xem như là duyên. Trước kia lão phu từng có được một khúc gỗ chứa Tiên Thiên Nguyên khí, đã luyện hóa thành kiếm phôi, chỉ tiếc vật đó không thích hợp với lão phu, con có linh căn hệ Lôi, trực tiếp đi lấy về làm pháp bảo bổn mạng đi.”
Bách Hợp nghe ra được lời này của lão giả cũng có ý cáo từ nàng, dù sao hai người có danh nghĩa thầy trò đã sống cùng nhau trăm năm, Bách Hợp nghe thế, trong lòng cũng không khỏi có chút thương cảm: “Sư phụ muốn bế quan sao?”
Người tu luyện bế quan quanh năm, một lần là chính là ngàn năm, không phải chuyện mới lạ gì, nếu lúc trước không phải vì thu đồ đệ, thì chỉ sợ vị lão giả này cũng sẽ không xuất quan, lúc trước ông ấy bế quan gần 5000 năm, trong tông có rất ít người từng nghe đến tên của ông ấy, nhưng lại có rất nhiều người không có may mắn được nhìn thấy ông ấy, tất cả đều cho rằng ông ấy đã chết, lúc này ông ấy lại bế quan, lần gặp lại sau không biết đã là năm nào tháng nào đây.
Ánh mắt lão giả trở nên nhu hòa, ông ấy khẽ mỉm cười nhìn Bách Hợp nhẹ gật đầu: “Yên tâm, sư phụ cũng không phải bế quan sinh tử, chỉ là tránh Thiên Lôi kiếp thôi, con đã ở đây quá lâu rồi, cũng nên đi gặp các cảnh đời, nếu không sau này như thế nào tránh được tâm ma?”
Kỳ thật không cần lão giả khuyên bảo, sớm muộn gì Bách Hợp cũng muốn ra khỏi Vô Ngã Phong, bên ngoài còn có một Hạ Thiên Băng, nàng muốn báo thù rửa hận giúp nguyên chủ, thì tất nhiên không có khả năng vĩnh viễn chỉ giam mình trong một nơi để tu luyện, lúc nãy nàng chỉ là cảm thán mà thôi.
Đến khi Bách Hợp ra khỏi Vô Ngã Phong, nhìn thấy ngọn Vô Ngã Phong lại ẩn mình vào hư vô tiếp, Bách Hợp không khỏi thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-326-1.html.]
Ngoại trừ Vô Ngã Phong ra, Vô Cực tông có bảy tòa Đỉnh Phong đều tỏa sáng sừng sững, chính giữa có một nơi bằng phẳng để chưởng giáo chân nhân Huyền Âm Tử và trưởng lão chư Phong nghị sự, Tàng Kinh các và Tàng Đan các thì lần lượt nằm trên các ngọn núi khác biệt, mà lần này kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí mà Bách Hợp phải đi lấy, chính là ở trên Kiếm Phong, trong Thất Phong Kiếm Phong lại là chưởng tòa, trùng hợp là của vị sư tôn của thiên tài Diệp Vị Ương được xưng có một không hai của Vô Cực tông trong mấy ngàn năm nay, chưởng giáo chân nhân Huyền Âm Tử.
Trong nội dung vở kịch, Hạ Bách Hợp và Diệp Vị Ương đã từng được xem như thanh mai trúc mã cùng nhau tu luyện đến lớn, kỳ thật trong nội dung vở kịch nàng ấy thường đến Kiếm Phong, chỉ là Diệp Vị Ương không thèm để ý tới nàng ấy mà thôi, nhưng đường đến Kiếm Phong này, Hạ Bách Hợp lại cực kỳ quen thuộc, gần như có thể nói là nhắm mắt cũng có thể đi được, dù lúc này linh hồn trong thân thể thay đổi, nhưng bản năng thân thể vẫn còn, làm cho Bách Hợp không tự chủ đi thẳng đến Kiếm Phong.
Lúc Bách Hợp phục hồi tinh thần lại thì lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, thân thể không còn bị nguyên chủ khống chế nữa, nhưng tình cảm mà nguyên chủ dành cho Diệp Vị Ương lại sâu đến như vậy, dù lúc này Tinh Thần lực của mình đã tăng lên hơn 50, nhưng vẫn suýt nữa vấp ngã. Cũng may nàng định muốn đi đến Kiếm Phong, kiếm phôi mà lúc trước sư tôn của nàng để lại trùng hợp đặt trong Kiếm Phong, lần này nàng muốn đi lấy về.
Bởi vì Bách Hợp còn chưa có pháp bảo bổn mạng, lão giả cũng không cho nàng bùa hay bảo vật dư thừa gì, bởi vậy cho dù thực lực của nàng đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng vẫn chỉ phải dựa vào chính đôi chân của mình đi tới Kiếm Phong. Gặp phải không ít người mặc phục sức tông môn, rất nhiều đệ tử bình thường nhìn thấy Bách Hợp, có lẽ cảm thấy nàng hơi lạ, nên đều tò mò nhìn nàng chằm chằm, thẳng đến khi Bách Hợp đi vào chân núi Kiếm Phong, mới bị ngăn cản.
“Đây là Kiếm Phong, người không có phận sự không được đi đi lại lại lung tung!” Một đệ tử nội môn mặc áo xanh nhạt cau mày ngăn cản Bách Hợp, thấy nàng mặc một bộ vải thô bình thường, tóc xõa tung sau lưng, một bộ dáng luộm thuộm nghèo hèn, tuy nói dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng nữ tu trong tu tiên liền ít có ai xấu xí, vì vậy mấy đệ tử thủ sơn này căn bản không bị sự xinh đẹp của cỗ thân thể Hạ Bách Hợp này mê hoặc, ngược lại là ra hiệu cho nàng lui ra xa.
“Vâng mệnh gia sư, đến Kiếm Phong tìm chưởng giáo chân nhân.” Bách Hợp giải thích một câu. Tên đệ tử thủ sơn kia hai tiếng: “Lại không đi, đừng trách ta không niệm tình đồng môn.” Hắn ta bày ra tư thế chiến đấu, lúc này trong tay cũng đã cầm pháp quyết lên.