Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 321.2
Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:40:19
Lượt xem: 5
“Im lặng.” Nó lại đẩy Bách Hợp một cái, lông mày tuấn tú nhíu lại.
“Thiên Địa sơ khai…” Trước đây nó thích nghe Bách Hợp niệm những thứ này nhất, hiện tại nó cảm thấy nếu như mình niệm, nói không chừng Bách Hợp cũng có thể bắt đầu niệm chung với nó, trong miệng nó không ngừng niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, mấy năm gần đây làm bạn ngày ngày tháng tháng, những khẩu quyết này gần như khắc vào trong xương của nó, nó bắt đầu niệm, thế nhưng lại không ai đáp lại nó.
Cương thi vốn không có cảm tình, lúc này Bách Hợp chết, nó cũng không hiểu có nghĩa là gì, nhưng việc này khiến cho nó cảm thấy phẫn nộ, nó cảm thấy mình giống như bị cả thiên địa phản bội vậy, nó bắt đầu lay thân thể Bách Hợp: “Im lặng, Dung Ly đang gọi ngươi đó!”
Vẻ mặt nó nghiêm túc, nhưng từ khi Bách Hợp đem chính sinh cơ của mình tặng cho nó, giúp đỡ nó đột phá cảnh giới phi thi, thì kỳ thật thân thể đã dầu hết đèn tắt.
“Dung Ly đang gọi ngươi đó!” Nó lại nói một câu. Nó lay thân thể Bách Hợp, trong miệng một mực nói: “Im lặng, Dung Ly đang gọi ngươi đó!”
Mỗi ngày nó nói nhiều nhất là ‘Im lặng’. Đi đến đâu, nó cũng sẽ ôm Bách Hợp theo, nó không chê thân thể Bách Hợp đã bốc mùi. Thẳng đến mấy ngày sau, nó xuất hiện trong một thôn trang, có một lão phu nhân nhìn thấy nó ôm thi thể, liền không nhịn được kinh hô một tiếng: “Chàng trai, người đã c.h.ế.t rồi, sao ngươi còn không cho nhập thổ vi an?”
“Người?” Nó nhớ tới trước kia đã hỏi Bách Hợp, làm người có gì tốt. Khi đó nó không hiểu cái gì gọi là người, cái gì gọi là cương thi, nhưng lúc này nghe được chữ ‘Người’, khiến nó nổi lên vài phần hứng thú.
“Người ah, chẳng lẽ ngươi không phải là người sao? Người trong lòng ngươi đã c.h.ế.t rồi!” Đại thẩm vội vàng kêu người trong thôn đến, muốn giúp đỡ an táng Bách Hợp, vừa hỏi lại nó một câu. Nó thành thật lắc đầu, nhưng lại không ai tin lời của nó, nó nhớ tới lời nói trước kia của Bách Hợp, con người có lẽ chính là phải cười, bởi vậy lúc người khác cười, nó cũng cười theo, lúc người khác khóc, nó cũng khóc theo.
Nó bắt chước cực kỳ giống, lại rất thông minh, bởi vậy thật sự không có ai hoài nghi nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-321-2.html.]
Người trong thôn khuyên nó đưa tiễn Bách Hợp nhập thổ vi an, thế nhưng nó không nỡ, không ai được phép cướp Bách Hợp đi, đám lão đạo sĩ muốn cướp Bách Hợp đi đã phải chết, người khác cũng phải chết! Đây là người đã làm bạn với nó mấy năm nay, từ khi linh trí của nó mở ra vẫn luôn ở bên nó, sao nó có thể bỏ lại? Nó cự tuyệt, mỗi người đều cho rằng nó điên rồi, cho rằng nó mất vợ nên tâm trí không được bình thường.
Trong lúc rất nhiều người vẫn còn đang cảm thấy nó đáng thương, thì nó lại mang theo Bách Hợp trở về sơn động ban đầu, chỉ tiếc lúc này không còn người nói chuyện với nó nữa, không còn người niệm Đạo Đức Kinh cho nó nghe nữa, tuy nói hôm nay nó đã không còn cần người khác niệm Đạo Đức Kinh nữa, nhưng nó đã quen có người ở bên cạnh mình. Cương thi không có cảm tình, lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy thật tịch mịch, nó cảm thấy hình như mình đã hiểu cảm giác của Bách Hợp khi muốn rời khỏi núi Bàn Long để hòa nhập vào xã hội loài người lúc trước, bởi vì sau khi thoát khỏi hoàn cảnh phi thi, nó cảm thấy hình như mình bắt đầu không quen với con đường tu hành khô khan này, nó thích có người ở bên cạnh mình, nó thích có người nắm tóc nó, cho dù kỳ thật trước kia có đôi khi nó cảm thấy bị mạo phạm.
Sống dưới chân núi một thời gian, tuy nó không rõ cái gì gọi là con người, nhưng cũng không trở ngại nó đã từng sinh ra tò mò về giống loài của Bách Hợp.
Vào lúc trận chiến núi Bàn Long gây tử thương rất nhiều đạo sĩ truyền lưu toàn bộ Trung Nguyên rộng lớn, cương thi lại ôm Bách Hợp đã gần như xương khô quay về trong sơn động, nàng sẽ không còn tỉnh lại nữa, có người nói cho nó, người c.h.ế.t hẳn nên nhập thổ vi an, tựa như người sống phải ở trong nhà vậy, nó còn nhớ, lúc đó Bách Hợp đã từng nói, muốn xây nhà!
Đặt nàng vào trong cỗ quan tài mà chính mình đã ngủ gần ngàn năm, đây là ngôi nhà chung của hai người lúc trước, ở dưới chân núi một thời gian ngắn, nó cũng biết con người chú ý nhất là truyền thừa ân báo, Bách Hợp đã dạy cho chính mình cuộc sống mới, huống chi nó có thể cảm giác được, mình có thể khai mở linh trí cũng có liên quan đến nàng, cho nên nó muốn thay Bách Hợp làm người, còn Bách Hợp sẽ ngủ trong chiếc quan tài mà trước đây nó đã ngủ say nhiều năm.
Nó bắt đầu bắt chước con người mặc quần áo, bởi vì trước kia Bách Hợp từng ghét bỏ nó mặc áo liệm, nó bắt đầu thay một bộ quần áo vải thô, để cho chính mình cũng trở nên giống với những người khác, nó bắt đầu ở trong nhà, cho dù ngay từ đầu kỳ thật nó cũng không quen, nó bắt đầu luyện Đạo Đức Kinh, bắt đầu niệm ‘Thiên Địa sơ thủy”, mỗi ngày làm những việc mà nó cảm thấy Bách Hợp sẽ làm, thậm chí cả những công việc mà người khác biết làm, lúc có người hỏi nó tên gì, nó sẽ rất chân thành nói cho người đó biết: “Ta tên Dung Ly!”
Vốn nó không biết mình là ai, nó cũng không biết mình đến từ đâu, thậm chí tại sao nó tỉnh lại, nó cũng hoàn toàn không biết gì cả, nó không nhớ rõ chuyện trước kia, nó cũng không quan tâm đến chuyện sau này, ngoại trừ cỗ quan tài, nó căn bản không có vật dư thừa nào cả, thế nhưng đột nhiên có một ngày, cái người nằm vào trong quan tài của nó nói chuyện với nó, gọi nó Dung Ly, vốn nó không có gì cả, nhưng từ sau khi có Bách Hợp, nó cũng có một cái tên của riêng mình.
Nó tên Dung Ly, nó là Dung Ly!
Bởi vì ngay tại lúc linh trí nó mới khai mở, có người ở bên người nó, có người nói cho nó, nó là Dung Ly, nó chính là Dung Ly.