Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 318.1
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:29:36
Lượt xem: 9
“Sư phụ, đúng là mất.” Mạnh Vân Nhi cắn môi, nhìn thấy nắp quan tài cong vẹo bị ném sang một bên cái nắp, sắc mặt có chút trắng bệch: “Bùa chú mà tổ sư phụ để lại ở trên này đã không còn tác dụng, con cương thi lông đen kia, có thể đã…”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt ba người đều biến đổi theo, thậm chí tên đạo sĩ cũng không dám xem xét xung quanh, liền quyết đoán phất tay: “Rời khỏi đây trước rồi nói sau.”
Ba người tới vội vàng, đi cũng nhanh, không bao lâu tiếng bước chân liền dần dần đi xa, nhưng Bách Hợp vẫn ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, ngay tại lúc tên cương thi bên cạnh nàng đã có chút không kiên nhẫn, đột nhiên tên đạo sĩ vừa với đi khỏi lại quay trở lại, nhìn thoáng qua sơn động, sau khi xác định trong động không có người, mới không cam lòng vươn tay vuốt râu, oán hận rồi chân chính rời đi.
Từ trong ngữ khí nói chuyện của tên đạo sĩ này, Bách Hợp liền có thể biết kẻ này đa nghi lại âm tàn, lúc này xem ra quả nhiên đúng như vậy. Ba người đi xa rồi, nàng mới kéo cương thi nhảy xuống, quan tài vẫn đặt ở chỗ cũ, nhưng tên đạo sĩ này đã xuất quan, tuy Bách Hợp không sợ tên đạo sĩ này, nhưng cũng không muốn ở lại đây nữa.
“Ai.” Thở dài, Bách Hợp thì đi đâu cũng được, nhưng tên cương thi bên cạnh thì lại không được, dù lúc này bề ngoài của nó trông không đáng sợ nữa, nhưng trong xương nó vẫn luôn không phải là con người, huống chi nó là cương thi, cương thi liền không tránh khỏi sẽ hút m.á.u người, tuy nói từ khi bắt đầu biến đổi tên cương thi này chưa từng hút máu, nhưng Bách Hợp không dám cam đoan sau khi nó tiến vào thế giới loài người có thể sẽ hút m.á.u hay không, bởi vậy không thể đến gần con người được.
“Ai.” Cương thi cũng cùng thở dài một hơi, nó học ngược lại cực kỳ giống thật, chỉ là trong đôi mắt lại là một mảnh lạnh băng không có nửa điểm cảm xúc, Bách Hợp nhìn nó, không khỏi cười lạnh hai tiếng: “Thở dài cái gì? Ngươi là người sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-318-1.html.]
“Thiên Địa sơ thủy sinh hỗn độn…” Cương thi nhìn Bách Hợp, trong miệng bắt đầu niệm Khỏi Nguyên thiên trong Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, tên đại gia này ngày thường muốn mở miệng hay không đều bởi tâm tình của nói như thế nào, có khi khó được sẽ đọc theo Bách Hợp mấy câu, có khi không muốn mở miệng thì cả ngày cũng sẽ không mở miệng nói một chữ, nhưng chỉ có mỗi lúc Bách Hợp kêu nó niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, là nó nghe lời nhất, một ngày nó nói nhiều nhất chính là hai chữ ‘Thiên Địa’, lúc này nguyên nhân nó niêm khẩu quyết này, Bách Hợp đoán hẳn là nó đang dùng phương thức này để trả lời câu hỏi nó có phải là người hay không mà mình vừa mới hỏi.
Bách Hợp không nhịn không lại giật nó tóc hai cái, với nó mà nói, động tác như vậy không đau không nhột, ngoại trừ khiến nó cảm thấy có chút bị mạo phạm ra, thì nó cũng không có động tác khác, chỉ là nhìn Bách Hợp nhếch nhếch miệng, hết lần này tới lần khác bộ dạng giận mà không dám nói gì này lại khiến cho Bách Hợp không nhịn được giật thêm hai cái nữa. Tóc của nó dày mà chắc, kỳ thật căn bản giật không đứt, hơn nữa gần đây tướng mạo của nó càng ngày càng tuấn tú, hình dáng khuôn mặt đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, đôi môi tím tái cũng dần dần bắt đần xuất hiện màu hồng nhạt, trong ánh mắt có nhiều hào quang hơn, so với bộ dáng như được khắc bằng ngọc lúc trước thì trông có thêm càng nhiều phần nhân tính, Bách Hợp nhìn nó chằm chằm một lát, rốt cuộc quyết định: “Chúng ta phải dọn nhà!”
Vốn cho rằng cương thi không có ý kiến với chuyện này, ai ngờ lúc Bách Hợp kêu nó đi, nó ngược lại thuận theo, chỉ có điều lại quay đầu khiêng cái quan tài mà nó đã nằm không biết bao nhiêu năm lên vai, lúc Bách Hợp kêu nó buông, nó c.h.ế.t sống không chịu, thậm chí lúc ép buộc nó, nó liền kéo Bách Hợp nằm vào trong quan tài, Bách Hợp không có biện pháp với nó, chỉ đành phải đợi đến sau khi mặt trời lặn, sắc trời đen lại, mới ra hiệu cho tên cương thi này mang theo chính mình nằm trong quan tài xuống núi.
Khu vực thuộc về núi Bàn Long này, trên núi thì miếu đạo sĩ không ít, mấu chốt là Bách Hợp còn không biết trong đó có người tài ba dị sĩ chân chính nào không, dù cho hiện tại bản lĩnh của tên cương thi này đã trở nên cường đại, nhưng dù sao hai đ.ấ.m cũng khó địch bốn tay, nếu lão đạo sĩ trên núi Bàn Long đông hơn, thì một người một thi chưa chắc là đối thủ, mọi chuyện vẫn phải kín đáo một chút thì tốt hơn. Không ở trên núi Bàn Long được, Bách Hợp vốn định ở xa một chút, nhưng tên cương thi này lại c.h.ế.t sống không đi quá xa chỗ này, một khi đi xa, nó liền quay người muốn chạy về.
Chưa từng nghe nói cương thi cũng nhớ nhà, Bách Hợp có chút im lặng, chỉ phải dẫn nó đi tìm một chỗ vắng vẻ, bốn phía không có miếu đạo sĩ và rất hoang vu ở dưới chân núi để ở lại. Tạm thời đào sơn động nhét quan tài vào, nhưng Bách Hợp sống trong quan tài nhiều năm như vậy, đã có chút khó chịu rồi, thiên tính của con người làm cho nàng muốn ở trong phòng rộng rãi, mà không phải trong cái quan tài chật chội đó. Cũng may tên cương thi này ngược lại rất có tác dụng, móng tay của nó còn tốt hơn cả đao búa, chỉ rạch một cái nhẹ, cây cối liền có thể bị nó đốn ngã một cách đơn giản, Bách Hợp ở bên cạnh chỉ huy nó dựng một cái khung nhà đơn giản, lúc sắp đến hừng đông Bách Hợp lại cùng cương thi đi xuống núi một chuyến, trộm không ít rơm rạ trong nhà nông dân mang về, lúc cương thi cõng Bách Hợp đằng vân giá vũ cực kỳ nhanh, chỉ mấy lần qua lại, đã lợp xong mái nhà rồi.
Bề ngoài cũng không quá xấu, chỉ có điều khi Bách Hợp thấy cương thi khiêng quan tài vào phòng, chính mình lại phải nằm chung trong quan tài, thì liền không nhịn được rơi lệ đầy mặt.