Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 314: Thiếu nữ cho cương thi ăn (1)
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:06:47
Lượt xem: 3
Lúc trở lại Không gian, Lý Duyên Tỷ vẫn không có ở đó, tuy Bách Hợp đã đoán trước được có khả năng là kết quả như thế này, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được trào ra vài phần thất vọng.
Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 71 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 76 (max: 100 điểm)
Thể lực: 68 (max: 100 điểm)
Vũ lực: 39 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 48 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 31 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực, Thuật Luyện Thể Tinh Thần.
Năng khiếu: Nấu ăn trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái (đọc lướt qua)
Mị lực: 51 (max: 100 điểm)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-314-thieu-nu-cho-cuong-thi-an-1.html.]
Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, Lời chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên sứ, Lời hứa của Long Vương, Quyến rũ của Hồ Ly, Tình mẹ như núi, Vua không ngai.
Nhiệm vụ lần này kỳ thật cũng không tính quá nguy hiểm, nhưng thù lao lại thật phong phú, chỉ là không biết vì sao, bây giờ đối mặt với không gian lạnh lùng trống vắng, Bách Hợp vẫn khó có thể vui vẻ được, cô ngậm miệng im lặng một lúc, đến khi một cảm giác sắp bất tỉnh quen thuộc truyền đến, cô chỉ đành cười khổ hai tiếng, rồi liền lập tức lâm vào bóng tối.
Lúc Bách Hợp tỉnh lại, là bị một cơn đau nhức kịch liệt đánh thức, cô suýt nữa hét lên, trên cổ như bị cắt một đao vậy, có thứ gì đó ấm áp chảy ra. Một cánh tay không chút khách khí giật tóc của nàng, giống như muốn giật rách cả da đầu nàng ra vậy, khiến cho lưng Bách Hợp thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Hừ, tiện nhân ngươi cũng có hôm nay!” Một giọng nữ hơi kiều mỵ vang lên, tuy giọng nói này nghe rất mềm mại đáng yêu, nhưng lãnh ý lộ ra trong giọng nói đó lại tự dung khiến người ta lạnh run, Bách Hợp không tránh khỏi bị nàng ta kéo, nữ nhân đang nói chuyện này hình như có khí lực rất lớn. Dưới tình huống không rõ ràng như lúc này, Bách Hợp căn bản không dám tiếp thu nội dung vở kịch, thế nhưng không biết tại sao, nội dung vở kịch vẫn đang bắt đầu tràn vào đầu nàng.
“Sau núi vừa đào được một cỗ Hắc Cương, vừa vặn đem ngươi cho nó ăn.” Giọng nữ kiều mỵ nói xong lời này, vẫn không nhịn được lại cầm thứ gì đó cứa lên cổ Bách Hợp một cái: “Ngươi yên tâm, ngươi không c.h.ế.t được đâu, bị cương thi cắn chết, ngay cả đầu thi ngươi cũng không đi được. Trước kia sư phụ thiên vị ngươi, nhưng ngươi vẫn thua, sư muội tốt của ta. Ha ha ha ha ha!”
Lần này Bách Hợp cảm giác được cổ mình bị cứa đau cũng không phải là ảo giác nữa, mà là đau đớn kịch liệt chân chân chính chính, nhưng nàng không dám kêu ra tiếng, trong đầu, nội dung của vở kịch đang ùn ùn tràn vào, nàng rất sợ chính mình chọc giận nữ nhân điên này sau đó sẽ bị nàng ta đánh ngất xỉu mang đi, đến lúc đó việc tiếp thu nội dung vở kịch liền sẽ bị gián đoạn.
May mà hình như nữ nhân này cũng không có ý định cắt đứt cổ nàng, chắc giống như nàng ta đã nói, không hy vọng mình c.h.ế.t dễ dàng như vậy, mà là muốn để cho nàng bị cương thi cắn chết, thừ nay về sau lưu lạc bên ngoài Tam giới, nằm ngoài Lục đạo luân hồi, một khi bị chế ngự c.h.ế.t đi, sau đó chính là lúc hồn phi phách tán, mãi mãi không đầu thai được. Xác thực vô cùng ác độc.
Chỉ có điều, bởi vì Bách Hợp chưa tiếp thu hết ký ức, nên cũng không biết rốt cuộc cỗ thân thể này của mình có thâm cừu đại hận gì với nữ tử có giọng nói kiều mỵ đang bắt nàng, khiến cho nàng ta hận mình như thế. Nhưng may là nàng ta không ra tay độc ác, bởi vậy tuy lúc này cổ của Bách Hợp đau nhức vô cùng, nhưng vẫn còn có thể hô hấp bình thường, chỉ là mùi m.á.u tươi tràn ra từ cổ cứ xộc thẳng vào mũi, mà hết lần này tới lần khác nàng lại không dám nôn, chỉ đành phải cố nén cảm giác buồn nôn bị áp giải một đường đến sau ngọn núi mà họ nói đến. Cả người bị xô đẩy cực kỳ đau, nhưng căn bản lại không kêu ra tiếng được.
Bách Hợp cảm giác được cô gái kiều mỵ ngừng lại. Một ngón tay lạnh như băng chạm vào chop mũi nàng làm cho nàng sởn hết cả gai ốc, tiếp đó nữ nhân kia lại hừ lạnh: “Còn thở.”
Ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống, một đường vòng vèo đi thẳng lên đỉnh núi cao nhất, tới một nơi vốn là ngôi mộ lại bị người ta đào ra một lối đi, bốn phía mọc cỏ dại, không biết là cổ mộ bao nhiêu năm trước, bên trong lộ ra vài phần hơi thở u ám nặng nề, cửa vào bị cỏ cây ăn mòn ẩn ẩn có mùi rong rêu, còn có thể ngửi được mùi m.á.u tươi thoang thoảng.
“Thiên linh linh, PHÁ…!” Giọng nữ kiều mỵ hét lớn một tiếng, trong núi sâu thế này âm thanh quanh quẩn vang xa, lá bùa nàng ta cầm trong tay phát ra tia sáng đỏ: “Hừ, tiện nghi cho ngươi rồi, một lá bùa tốt như vậy lại phải dùng trên người ngươi, nhưng dù sao về sau cũng không còn thấy được ngươi nữa, đợi đến lúc sư phụ trở về, ngươi còn có thể bị ông ấy đích thân g.i.ế.c chết.”
Cô gái kiều mỵ nói xong, lại không nhịn được cười lên: “Ha ha ha.”